NGỦ CÙNG SÓI - Trang 319

“Điều em lo lắng nhất là tối anh ấy về nhà, không có ai đợi anh ấy...”

Tôi rút tay lại, cầm cây bút ở bên cạnh, viết lên tấm lót cốc: “Thần, em

yêu anh. Em đợi anh.”

Tôi cũng không biết mình đã viết bao nhiêu lần, chữ đè lên chữ, cả một

màu xanh đen, ngoài tôi ra có lẽ không ai có thể nhìn rõ trên đó viết những
gì.

Hàn Trạc Thần nói đúng: Tình yêu không cần phải nói, càng không phải

là ý nghĩ.

Đối với hắn, tình yêu tôi dành cho hắn không bằng nỗi hận thù đối với

hắn, không bằng sự bảo vệ đối với Cảnh. So với tình yêu hắn dành cho tôi
thì tình yêu không trọn vẹn của tôi vốn không đáng đem ra thề thốt chân
thành.

Nhưng tình cảm tôi dành cho hắn không chỉ là tình yêu. Từ lúc tôi chín

tuổi đến năm mười bảy tuổi, cuộc sống của tôi chẳng khác nào ở cô nhi
viện, mười tám tuổi, tôi trở thành người phụ nữ của hắn. Hắn dốc lòng bảo
vệ và ngang ngược chiếm hữu tôi, khiến tôi có một giai đoạn trưởng thành
mê muội nhất. Hắn là kẻ thù của tôi, nhưng cũng là người thân, người yêu
và toàn bộ cuộc sống của tôi.

Rời bỏ hắn, tôi còn lại gì?

Trước khi ra nước ngoài, tôi lại trở về căn nhà của chúng tôi lần nữa.

Vệ sĩ vẫn nói: “Xin lỗi, ông chủ không cho phép cô vào trong.”

“Tôi biết rồi.” Tôi đưa đĩa CD mà tôi đã chọn lọc cả đêm cho tay vệ sĩ.

“Phiền anh đưa cái này cho cô Lý, giúp tôi nhắn với cô Lý rằng nếu tâm
trạng anh ấy không vui thì bật lên cho anh ấy nghe.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.