NGỦ CÙNG SÓI - Trang 461

Anh cầm lấy tay tôi, dịu dàng xoa đầu tôi: “Anh cũng sẽ chăm sóc cho

hai mẹ con thật tốt.”

“Không...” Tôi vừa định nói “không cần” thì liếc nhìn cô cảnh sát đang

im lặng quan sát, liền nói: “Ừ, vậy anh giúp em mua vé máy bay, em muốn
đi Anh. Em không muốn lưu lại nơi đã khiến em đau lòng, thất vọng này
nữa!”

“Được, anh sẽ đưa em đi!” Anh xoay người nói với cô cảnh sát: “Xin

lỗi, tôi nghĩ cô ấy cần nghỉ ngơi... Cô ấy không bình tĩnh được như vẻ bề
ngoài đâu. Thiên Thiên từ nhỏ đã như vậy, đau khổ tột cùng cũng không để
người khác biết mà vẫn luôn mỉm cười nói rằng cô ấy không sao.”

Cô ta đứng dậy, nhìn tôi rồi lại chằm chằm nhìn Cảnh: “Anh chính là

Mục Cảnh? Là cậu bé Hàn Trạc Thần nhận nuôi năm đó?”

“Đúng!”

“Tôi hiểu rồi! Những gì cần hỏi tôi cũng đã hỏi. Xin lỗi Hàn phu nhân,

làm phiền cô nghỉ ngơi rồi.”

“Tôi hy vọng những gì nên hỏi cô cũng đã hỏi rồi”, tôi nói.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không làm phiền cô nữa đâu.”

“Cảm ơn...”

Sau khi cô ta rời khỏi, tôi mới để ý thấy sắc mặt của Cảnh không được

tốt lắm, trông hơi mệt mỏi, có lẽ do bôn ba trên đường.

Anh xuất hiện rất đúng lúc, khiến mọi nghi ngờ của người khác được

hóa giải.

Tam giác tình yêu giữa cha nuôi, con trai nuôi và con gái nuôi khiến

người khác suy đoán và tưởng tượng, nhưng kết cục vẫn là cha nuôi gặp bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.