NGỦ CÙNG SÓI - Trang 498

thể nhưng sự tê dại mẫn cảm cứ tập trung nơi đầu ngón tay đang vuốt ve
của hắn, tôi không có cách nào chống đỡ lại sự mệt mỏi của cơ thể.

“Em sai rồi, Thần...” Tôi nắm lấy tay hắn, dùng cách cầu xin tha thứ

chính là sở trường từ nhỏ của tôi, tôi chớp chớp đôi mắt vô tội. “Em biết
mình thực sự sai rồi, anh tha cho em đi.”

Hắn nhìn vào mắt tôi, trong phút chốc, tôi nhìn thấy sự yêu mến, dịu

dàng trong đôi mắt hắn nhưng chỉ là phút chốc mà thôi, hắn lập tức lấy lại
tỉnh táo, ngón tay thon dài nâng cằm tôi lên, đôi mắt đen lim dim ánh lên sự
gian xảo: “Em không cần phải vội, anh sẽ cho em cơ hội cầu xin tha thứ...”

Hắn cúi mặt xuống, ngón tay nắn phần mềm mại đó đưa gần miệng,

định ngậm lấy...

Gió biển vén bức rèm cửa sổ màu trắng, dải lụa trắng mềm lướt qua cơ

thể tôi, để lại sự bứt rứt, lành lạnh.

“Đợi một chút...” Tôi nói nhỏ với hắn. “Cửa sổ và cừa ra vào đều chưa

đóng, lát nữa An Dĩ Phong quay về, sẽ nhìn thấy mất.”

Hắn lắc đầu: “Yên tâm, tối nay nó không thể về nhà.”

“Sao anh biết?”

“Vì nó là An Dĩ Phong...” Khóe miệng hắn nhếch lên thành một đường

cong ám muội. “Tối nay mà nó còn giữ được thì anh sẽ đi nhảy xuống
biển...”

“Đừng nói linh tinh.” Tôi cười, đặt ngón tay lên môi hắn. Trong ấn

tượng của tôi, sự kiềm chế của An Dĩ Phong không kém gì Hàn Trạc Thần.
“Nhỡ đâu anh ấy...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.