ngay cả tôi, người từng ở bên hắn đến tám năm mà còn rất mơ hồ về tuổi
tác của hắn...
Ngoài mấy vệ sĩ rất cool luôn kè kè bên cạnh hắn còn có mấy gã đàn
ông trông rất bóng bẩy ngồi cùng nhau, thì thầm to nhỏ, có vẻ như đang cá
cược.
Họ cứ đau đáu nhìn tôi vẻ tò mò, chờ đợi sự đáp trả. Duy chỉ có Hàn
Trạc Thần lim dim mắt nhìn cốc rượu vang trong tay, chẳng có vẻ gì là đoái
hoài đến tôi hết!
Tôi hít một hơi thật sâu để lấp đầy khoảng trống trong lồng ngực.
Tôi cầm lấy tấm séc, viết tên khách sạn và số phòng của tôi lên đó rồi
mở ví, rút ra tờ tiền mệnh giá thấp nhất là mười đô la Hồng Kông, cười với
bồi bàn: “Phiền anh nói với ông ấy rằng ông ấy đã hấp dẫn được tôi... hy
vọng ông ấy có thể đến khách sạn qua đêm cùng tôi... Cảm ơn!” Những lời
nói của tôi quá trắng trợn, không chỉ làm cho anh chàng bồi bàn ngẩn người
mà ngay cả Mạnh Huân luôn ung dung đối mặt với mọi tình huống cũng
phải kinh ngạc, mặt mũi tối sầm.
“Thiên Thiên, không thể nói đùa như vậy được, nhất là đối với anh ta.”
Không để vào tai những lời Mạnh Huân nói, tôi chăm chăm chờ đợi
phản ứng của Hàn Trạc Thần, căng thẳng như muốn quên cả hít thở.
Người bồi bàn bước đến bên cạnh hắn, có chút lo sợ dâng tấm séc cầm
trong tay lên, nói vài lời.
Hàn Trạc Thần không có chút biểu cảm nào, chỉ khi cầm lấy tờ mười đô
và tấm séc, khóe miệng hắn hơi nhếch lên vẻ mỉa mai.
Mạnh Huân để ý phản ứng của hắn, càng lo lắng, vội với tay giữ tôi
đang định đi về khách sạn: “Thiên Thiên, em gây ra đại họa rồi, anh ta là