Hàn Trạc Thần đấy! Em có biết không?”
“Tôi biết, thế thì sao nào?”
Không ai biết rõ hắn hơn tôi!
“Anh ta không phải người tầm thường đâu”, Mạnh Huân nói nhỏ.
“Trước đây khi anh ta còn trong giới xã hội đen, muốn mạng ai thì không ai
dám ngăn cản, chứ đừng nói là phụ nữ! Chỉ cần là người phụ nữ mà anh ta
nhắm, bất kể là minh tinh hay người mẫu... chưa ai dám nói “không”!”
“...”
Tôi cảm thấy ngột ngạt, chưa có người phụ nữ nào dám nói “không” ư?
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ biết hắn là người đàn ông như vậy, vẻ
vang quá nhỉ!
“Những năm gần đây anh ta chuyển sang kinh doanh hợp pháp, song
cũng không ai dám động vào, thậm chí ông trùm xã hội đen có thế lực nhất
gặp anh ta còn phải xưng một tiếng “anh Thần”! Em dám đắc tội với anh ta,
thật chẳng biết trời cao đất dày là gì... Với tính cách của anh ta, nếu biết em
chỉ bỡn cợt thì anh ta sẽ giày vò em cho đến chết...”
Mạnh Huân thấy tôi không nói gì, ngỡ rằng tôi đã bị những lời nói của
anh ta làm cho hoảng sợ, vội an ủi tôi: “Không sao, để anh giúp em giải
thích với anh ta. Em chỉ cần thành khẩn xin lỗi, chắc anh ta sẽ cho qua
chuyện này.”
Nói xong, không để tôi kịp phản ứng, Mạnh Huân đã vội kéo tay tôi, rảo
bước đến chỗ Hàn Trạc Thần, khách sáo chào hỏi, cứ tự nghĩ là đang giúp
tôi giải thích: “Hàn tiên sinh, thật xin lỗi! Cô bạn của tôi vốn thích đùa, cô
ấy không cố ý đâu, xin ngài đừng để bụng!”