NGỦ CÙNG SÓI - Trang 83

“Ông nói gì?” Chiếc nhẫn trong tay hắn rơi xuống đất, viên kim cương

rơi xuống nền nhà phát ra thứ âm thanh nghe như tiếng đàn. “Chẳng phải
ông nói mẹ tôi chỉ bị viêm dạ dày cấp tính, phải ở trong bệnh viện mấy
ngày, không có gì đáng ngại sao?”

“Là ung thư giai đoạn cuối, bác sĩ chẩn đoán bà ấy có thể sống được nửa

năm, vậy mà... mới có một tuần tình hình đã xấu đi...”

“Tôi đến ngay!”

“Con nhanh lên nhé, bác sĩ nói bà ấy chỉ chịu đựng được nhiều nhất là

ba mươi phút nữa thôi...”

Hắn lái xe như điên như dại đến bệnh viện. Khi đến một ngã tư, hắn

đâm phải một xe tải chở hàng. Hắn vứt lại chiếc xe móp méo, định bắt taxi
đến bệnh viện thì mười mấy tên cầm dao xông tới...

Mùa đông đó chính là mùa đông lạnh nhất trong đời hắn. vết thương sau

lưng bị gió thổi qua, máu như đông đặc lại thành băng, đau đến tê dại.

Hắn chạy không biết mệt mỏi, không phải vì đằng sau có người cầm dao

đuổi theo giết hắn mà vì hắn muốn gặp được người hắn yêu thương nhất.
Bà đang nằm trong bệnh viện đợi hắn, đợi nhìn mặt hắn lần cuối.

Cuối cùng hắn cũng thoát khỏi đám người đó, lúc hắn cướp được chiếc

xe máy phóng đến bệnh vện thì mẹ hắn đã nhắm mắt. Bố dượng hỏi hắn:
“Sao bây giờ con mới tới?” Hàn Trạc Thần nhìn ông gào lên: “Tôi bị người
ta đuổi giết, ông có biết không!!!”

“Bà ấy đã gắng gượng trong ba giờ, vừa ra đi... Bà ấy đợi con mãi!”

“… Mẹ, con sai rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.