NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1901

người ta sẽ không tin tôi, người ta sẽ bảo rằng tôi đã nhận được phần bánh
của tôi và tôi đang ăn.

Monck nhíu mày nói:
— Vậy thì ông hãy về Pháp ngay đi, và để làm cho nước Anh trở nên

gần gũi và thú vị hơn đối với ông, tôi xin tặng ông một món quà kỷ niệm.
Trên bờ sông Clyde, tôi có một cái nhà nhỏ chung quanh có cây cối, một
“cottage”

[322]

như người ta gọi nó ở đây. Cái nhà này nằm trên một miếng

đất rộng năm mươi mẫu, xin ông hãy nhận cho.

— Ồ! Thưa ngài…
— Ông sẽ ở nơi đó như ở nhà riêng của ông, và đó sẽ là chỗ trú ẩn mà

khi nãy ông đã nói với tôi.

— Thưa ngài, tôi đã chịu ơn của ngài nhiều quá! Sự thật, tôi cảm thấy rất

xấu hổ!

— Không đâu, thưa ông, - Monck nói tiếp với một nụ cười tinh quái, -

không đâu, chính tôi mới là kẻ chịu ơn ông!

Và ông siết tay người lính ngự lâm, nói:
— Tôi sẽ bảo làm giấy tờ tặng ông.
Rồi ông bước ra.
D'Artagnan nhìn theo ông ta, vẻ mặt trầm tư pha lẫn xúc động. Ông nói:

“Dẫu sao, ông ta cũng có một con người tốt. Chỉ hơi buồn một chút khi
nghĩ rằng ông ta đã hành động như thế vì sợ mình hơn là vì cảm mến.
Nhưng mình muốn sự cảm mến sẽ đến với ông ta.” Rồi sau một lúc suy
nghĩ càng hơn: “Ồ! Cần gì điều đó? Ông ta là một người Anh mà”!

Bây giờ đến lượt ông bước ra, hơi bàng hoàng vì cuộc đấu trí vừa qua.
“Thế là mình trở thành chủ nhân của một vùng đất, - ông nói - Nhưng

làm cách nào để chia nó cho Planchet? Trừ phi ta cho Planchet đất còn ta
lấy toà lâu đài, hoặc anh ta lấy toà lâu đài, và ta. Nhưng không được đâu!
Ông Monck sẽ không chấp nhận việc chia xẻ một ngôi nhà mà ông ta đã ở
cho một chủ hiệu tạp hoá. Ông quá kiêu hãnh nên không thể chịu được điều
này! Hơn nữa, tại sao ta lại nghĩ đến việc này? Ta đã được ngôi nhà này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.