NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 2111

— Ồ! ồ! Đúng ông nội bạn là Samson

[339]

rồi.

— Không, ông tên là Antoine. Lúc ông sống đến tuổi như tôi, có một

hôm sắp đi săn, ông cảm thấy đôi chân yếu đi, chuyện không bao giờ xảy ra
đấy.

— Mệt như thế là làm sao?
— Dấu hiệu chẳng lành đấy. Trong lúc ra đi mà bụng cứ phàn nàn về đôi

chân yếu đuối, ông gặp một con heo rừng húc lúc ông giơ súng bắn hụt nên
bị tan xác chết ngay.

— Nhưng mà đó không phải là lý do để bạn hoảng hốt, Porthos ạ.
— Không, rồi bạn sẽ thấy. Cha tôi có lúc mạnh như ông. Đó là một chiến

sĩ từng xông pha nhiều trận mạc dưới thời Henri III, Henri IV. Ông không
phải tên Antoine mà là Gaspard như ông De Coligny. Lúc nào ông cũng
xông xáo trên ngựa, không biết mệt là gì. Một buổi tối, khi đứng dậy rời
bàn ăn, ông ngã khuỵu xuống.

Aramis nói:
— Chắc là tại ăn uống không đầy đủ đấy chứ?
— Ồ, không phải đói đâu. Ông lạ lùng vì sự yếu ớt đó và nói với bà nội

tôi lúc bà dìu ông: “Không biết chừng tôi sắp gặp một con heo rừng như
ông già chứ gì?”.

— Thế rồi sao? - Aramis hỏi.
— Thế rồi, mặc cho đôi chân yếu, ông vẫn không chịu đi nằm mà lại

muốn xuống dưới vườn. Mới ở bậc cấp đầu ông đã hụt chân. Thang lầu rất
dốc, cha tôi ngã lăn đập vào một cạnh đá có gắn một cái bản lề sắt. Miếng
bản lề đâm vào thái dương, ông chết ngay tức khắc.

Aramis ngước mắt nhìn bạn nói:
— Hai trường hợp thật lạ lùng. Nhưng thôi đừng nghĩ là có trường hợp

thứ ba. Một con người sung sức như bạn không thể tin nhảm được, bạn
Porthos ạ. Với lại đôi chân bạn đâu có sụn. Bạn vẫn cứng cáp mạnh khỏe
vô cùng; bạn đủ sức nhấc cả toà nhà đó ấy.

Porthos nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.