NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 2198

CHƯƠNG LVIII

Khúc hát cuối của bài thơ tình

Ngay hôm sau, nhà đám đã thấy ùa tới tất cả giới quý tộc vùng chung

quanh trong tỉnh, ở mọi nơi kịp mang tin đến báo.

D'Artagnan lánh mình không tiếp ai cả. Hai cái chết nặng nề trút xuống

mình người chưởng quan sau cái chết của Porthos đã dồn dập xô đổ con
người đến lúc này chưa hề biết mệt mỏi. Trừ Grimaud mỗi ngày vào phòng
ông một lần, còn thì không có người hầu cận, không có thực khách nào hết.
Nghe tiếng động bên ngoài, ông hình dung được cảnh ra vào tấp nập để tiễn
đưa Bá tước.

Ông xin phép Nhà vua cho được gia hạn phép nghỉ.
Grimaud bước vào, ngồi trên chiếc ghế bành bên cửa, trầm tư xa vắng,

rồi đứng lên ra dấu cho D'Artagnan đi theo. Hai người lẳng lặng đi đến
phòng khách, nơi đặt áo quan cho mọi người đến viếng trước khi thân xác
Bá tước bị vĩnh viễn chôn vùi, D'Artagnan ngạc nhiên thấy có đến hai cái
áo quan và bước tới theo hiệu ngầm của Grimaud. Ông thấy trong một quan
tài Athos vẫn đẹp và oai hùng cho đến lúc chết, nơi quan tài kia, Raoul mắt
nhắm, gò má trắng nhợt và vẫn còn nụ cười trên đôi môi tím.

Ông rùng mình khi thấy người con và người cha hai linh hồn đã bay

bổng mà còn để lại ở trần thế này hai cái xác u buồn, thật gần nhau mà
không thể tiến sát bên nhau. Ông lẩm bẩm: “Ồ, Raoul ở đây, thế mà
Grimaud không cho ta biết!”

Grimaud lắc đầu, không đáp nhưng nắm tay D'Artagnan dắt tới chỗ quan

tài chỉ cho ông cái vết thương xạm đen chết người.

Người chưởng quan quay mặt không nhìn, không hỏi vì biết Grimaud sẽ

không trả lời. Ông nhớ lại những gì người sĩ quan thư ký của ông De
Beaufort viết ra mà ông không có can đảm hiểu thêm. Ông nhớ lại câu cuối
cùng của bức thư nhắc lại cái chết của Raoul.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.