NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 2200

D'Artagnan còn lại một mình, nhận ra là đêm đã đến. Ông nghĩ đến

những người nằm kia mà quên cả thời gian. Ông nhổm mình dậy khỏi chiếc
ghế gỗ sồi và cũng muốn như người giáo sĩ đến nói lời vĩnh biệt cái hố đôi
chứa hai người bạn thân đã ra đi.

Một phụ nữ đang quỳ trên đất ẩm, cầu nguyện. D'Artagnan dừng lại nơi

bệ cửa nhà thờ để khỏi làm kinh động người đàn bà ấy và cũng muốn để
xem mặt người bạn thành tín nào đã đến làm phận sự một cách tận tâm và
kiên nhẫn đến thế.

Khách lạ úp mặt trong đôi bàn tay trắng như thạch cao. Nhìn trang phục

đơn giản một cách trang nhã như thế, người ta đoán rằng người đàn bà
thuộc lớp thượng lưu. Phía bên ngoài, có nhiều người hầu cận ngồi trên
ngựa và một chiếc xe đang đợi bà quý phái nọ. D'Artagnan nghĩ mãi không
ra.

Nàng vẫn cầu nguyện, thường lấy chiếc khăn tay đưa lên mặt.

D'Artagnan hiểu rằng nàng đang khóc. Ông thấy nàng đấm ngực thình
thình theo kiểu người có đạo. Nhiều lần ông nghe thấy tiếng kêu phát ra từ
trái tim rướm máu: “Xin tha thứ, xin tha thứ cho em!”

Và khi nàng buông thả hết mực mặc cho nỗi đau khổ lôi đi, khi người

sắp ngã ra ngất xỉu trong lúc cầu nguyện, thì D'Artagnan thấy cảm động vì
tình nàng đối với những người bạn khuất bóng, liền đi tới vài bước để ngăn
nàng thôi than khóc.

Tiếng chân giẫm lên trên cát khiến người ấy ngẩng đầu lên cho

D'Artagnan thấy một khuôn mặt đẫm nước mắt. Đó là Tiểu thư De La
Vallière.

Nàng lẩm bẩm:
— Ông D'Artagnan.
Người lính ngự lâm sa sầm nét mặt:
— Ồ bà ở đây à? Tôi thà mong thấy bà được nằm khoác đầy hoa trong

trang viên của Bá tước De La Fère còn hơn.

— Ôi, thưa ông! - Nàng thổn thức không nên lời.
Người bạn của những người mới chết nói bằng giọng tàn nhẫn:
— Bởi vì chính bà đã khiến cho hai người kia chết đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.