CHƯƠNG XXXVIII
Bức thư của Cromwell
Vào lúc bà Henriette rời tu viện Carmélites để đi đến Hoàng Cung thì
một kỵ sĩ xuống ngựa ở trước Cung Vua và báo cho lính gác rằng y có một
việc đại sự cần nói với Tể Tướng Mazarin.
Mặc dầu Giáo Chủ vẫn thường hay lo sợ, nhưng vì cần được nghe những
ý kiến và tình hình nhiều hơn, nên ông ta vẫn dễ gần. Không phải ở ngưỡng
cửa đầu tiên người ta gặp khó khăn thực sự; cửa thứ hai cũng qua được khá
dễ dàng, nhưng ở cửa thứ ba, người lính gác và môn lại, còn có gã
Bernouin trung thành canh giữ, con chó ngao mà không một lời lẽ nào có
thể làm xiêu lòng, không một cành nguyệt quế nào, dù nó có bằng vàng đi
nữa, có thể mê hoặc. Như vậy là ở cửa thứ ba, kẻ nào đến cầu khẩn hoặc
yêu cầu một cuộc yết kiến phải chịu một cuộc lục vấn rành rọt.
Người kỵ sĩ buộc ngựa ở hàng rào ngoài sân, leo lên cầu thang lớn và hỏi
các lính gác ở gian phòng đầu tiên:
— Cho tôi gặp Tể Tướng Mazarin.
— Cứ vào! - Lính gác đáp mà không cần hếch mũi lên khỏi các quân bài
hoặc những quân xúc xắc mà họ đang chơi, lại còn hí hửng để cho người ta
hiểu rằng mình không phải làm nhiệm vụ của những tên hầu.
Người kị sĩ vào gian phòng thứ hai được canh gác bởi lính ngự lâm và
môn lại. Y nhắc lại yêu cầu của mình. Một môn lại tiến đến và hỏi:
— Ông có mang thư tiếp kiến không?
— Tôi có mang, nhưng không phải thư của Tể Tướng Mazarin.
— Vào đi và hỏi ông Bernouin!
— Viên môn lại nói và và mở cánh cửa thứ ba.
Chẳng biết do tình cờ hay do vẫn đứng ở chỗ thường lệ, Bernouin đứng
sau cánh cửa và đã nghe thấy tất cả. Hắn nói:
— Chính tôi là người ông tìm đây. Ông mang thư của ai đến Các Hạ?