NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1143

yên còn Mordaunt đứng ở ngưỡng cửa vẻ lạnh lùng hăm dọa và giống hệt
bức tượng nhà võ sĩ.

Một giây lát im lặng băng giá giữa hai người.
— Này ông - De Winter nói- tôi tưởng rằng đã làm cho ông hiểu rằng sự

quấy nhiễu này làm tôi mệt mỏi. Hãy rút lui đi hoặc tôi sẽ gọi người đuổi
ông ra ngay. Tôi không phải là bác của ông. Tôi không quen biết ông!

— Bác của tôi- Mordaunt đáp lại bằng giọng khàn khàn và giễu cợt -

Ông lầm rồi, lần này ông sẽ không đuổi như ông đã làm ở London, ông
chẳng dám. Còn việc chối bỏ tôi là cháu của ông, ông nghĩ đến việc đó hai
lần, khi mà bây giờ tôi đã biết được khối điều mà cách đây một năm tôi
chưa biết.

— Điều mà ông biết được can hệ gì đến tôi đâu! - De Winter nói.
— Ồ! Can hệ lắm chứ. Ông bác của tôi ạ, tôi chắc chắn như vậy và lát

nữa ông sẽ đồng ý với tôi ngay, - hắn nói thêm với một nụ cười làm ớn lạnh
các mạch máu của người nghe. - Khi tôi đến nhà ông lần đầu tiên ở London
là để hỏi ông về tài sản của tôi ra sao; khi tôi đến lần thứ hai là để hỏi ông
cái gì đã bôi nhọ tên họ tôi. Lần này tôi đến đây là để hỏi ông một vấn đề
khủng khiếp khác hẳn mọi vấn đề kia, để nói với ông như Chúa nói với kẻ
giết người đầu tiên: “Cain, mày đã làm gì thằng em Abel của mày?

[237]

”.

Huân Tước, ông đã làm gì chị gái của ông, người chị gái là mẹ của tôi ấy?

De Winter lùi bước trước ánh mắt nảy lửa ấy.
— Mẹ ông ư? - Ông nói.
— Phải mẹ tôi, - người thanh niên đáp và gật mạnh đầu.
De Winter cố gắng vùi mình trong ký ức để tìm một nỗi căm thù mới và

ông kêu lên:

— Cứ đi tìm kiếm xem bà ta ra sao, đồ khốn kiếp, và hãy xuống hỏi địa

ngục có lẽ địa ngục sẽ trả lời ông đấy!

Người thanh niên liền tiến bước cho đến lúc mặt đối mặt với De Winter.

Với nét mặt nhợt nhạt vì đau đớn và căm giận và giọng nói trầm trầm,
Mordaunt khoanh tay nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.