NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1224

— Mẹ kiếp, - Thống Chế kêu lên, - Chắc chắn rằng tôi cam kết như vậy?

- “Mình đã không hy vọng được thoát nợ một cách rẻ đến thế”, ông nghĩ
thầm

— Ông ấy đã nói lời hứa của nhà quý tộc, - Gondy nói.
Thống Chế giơ bàn tay lên ra hiệu đồng ý.
“Chủ Giáo muôn năm!” Đám đông hô to. Có vài tiếng còn thêm: “Thống

Chế muôn năm”, nhưng rồi tất cả đồng thanh hô: “Đả đảo lão Mazarin!”
Đám đông dãn ra; đường qua phố Saint Honoré là gần nhất.

Người ta mở các lũy chướng ngại và ông Thống Chế cùng đám tàn quân

rút lui, có Friquet cùng bọn trộm cắp dẫn đầu, những đứa này giả bộ đánh
trổng, những đứa khác bắt chước tiếng kêu. Trông cứ như là cuộc hành
quân khải hoàn; song lẽ đằng sau những lính vệ, các chiến luỹ đóng lại;
ngài Thống Chế thì tấm tức trong lòng.

Trong thời gian ấy, như chúng tôi đã nói, Mazarin vẫn ở tại văn phòng

riêng, thu xếp những việc nhỏ của mình. Ông cho gọi D'Artagnan, nhưng
giữa sự ồn ào ấy, ông chẳng hy vọng gặp anh D'Artagnan không phải phiên
trực. Mười phút sau viên trung úy xuất hiện ở ngưỡng cửa, cùng đi có
Porthos, người bạn nối khố.

— A! Lại đây, lại đây, ông D'Artagnan, - Giáo Chủ reo lên, - Xin hoan

nghênh ông cùng bạn ông. Nhưng này, có chuyện gì xảy ra trong cái thành
phố Paris độc địa này thế?

— Chuyện gì xẩy ra ư? Thưa Đức Ông! Chẳng có gì hay ho cả? -

D'Artagnan gật gù nói - Thành phố khởi loạn rầm rộ. Lúc nãy tôi đi qua
phố Montorgueil cùng ông Du Vallon đây, ông thực sự là môn hạ của ngài;
mặc đầu bộ quân phục của tôi và có lẽ chính tại bộ quân phục ấy, mà người
ta bắt chúng tôi phải hô: “Broussel muôn năm!” và thưa Đức Ông, có nên
nói thêm họ bắt chúng tôi hô gì nữa không ạ?

— Cứ nói, cứ nói.
— Và “Đả đảo Mazarin!” Thực tình đó là câu đại ngôn tung ra.
Mazarin mỉm cười, nhưng mặt tái mét.
— Thế ông có hô không? - Ông ta hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.