NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1329

— Thưa ngài không, hắn ta bị mọi người bỏ rơi, trừ ba bốn người; cho

nên hắn không có cách gì chống cự.

— Hắn nộp gươm cho ai?
— Hắn không nộp mà bẻ gẫy.
— Hắn ta làm thế là hay; nhưng đáng lẽ đừng bẻ mà để dùng thì hay hơn

và có lợi hơn.

Một lát im lặng. Rồi Cromwell nhìn chằm chằm Mordaunt và hỏi:
— Hình như viên đại tá chỉ huy trung đoàn đứng bảo vệ cho Nhà Vua,

cho Charles I, bị giết rồi phải không?

— Phải đó, thưa ngài.
— Bị ai giết? - Cromwell hỏi.
— Tôi ạ.
— Tên ông ta là gì?
— Huân Tước De Winter.
— Chú của ông ư? - Cromwell kêu lên.
— Chú của tôi - Mordaunt nói, - Những kẻ phản bội nước Anh không

phải họ hàng nhà tôi.

Cromwell trầm ngâm một lát, nhìn gã thanh niên kia, rồi với một nỗi u

buồn sâu sắc mà Shakespeare miêu tả thật tài tình, ông nói:

— Mordaunt, ông là một bộ hạ ghê gớm.
— Khi Chúa đã ra lệnh, - Mordaunt nói, - Không có gì phải mặc cả với

mệnh lệnh của Người. Abraham đã giơ dao lên đầu Isaac, mà Isaac là con
trai của ông ta.

— Phải, - Cromwell nói, - Nhưng Chúa đã không để hoàn thành sự hy

sinh ấy.

— Tôi đã nhìn xung quanh tôi, - Mordaunt nói, - Và tôi chẳng nhìn thấy

dê lớn dê con đứng lại trong các bụi cây ngoài cánh đồng.

Cromwell nghiêng mình nói:
— Mordaunt, ông là kẻ dũng mãnh trong số những kẻ dũng mãnh.
— Thế còn mấy người Pháp họ xử sự thế nào.
— Như những người nghĩa hiệp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.