— Hừm! - D'Artagnan nói, - tôi có nghe nói một Mazarin ít có lòng
thành kính đối với những lời thề, và tôi e rằng đó là một vị tổ tiên của Các
Hạ chăng?
— Ông D'Artagnan ơi, - Mazarin nói, - ông là người trí xảo lắm, và tôi
hết sức bực mình là đã đi cãi cọ với ông.
— Thưa Đức Ông, chúng ta dàn hòa với nhau vậy, tôi không mong gì
hơn.
— Thế này nhé, - Mazarin nói, - nếu tôi cho các ông được an toàn một
cách minh bạch hiển nhiên thì sao?
— A! Thế lại là một chuyện khác, - Porthos nói. - Xem nào!
— Xem nào? - D'Artagnan lập lại. - Trước hết hãy trình bày kế hoạch
của ngài, và chúng tôi sẽ xem xét.
— Hãy chú ý là các ông vẫn đang bị giam giữ, bị cầm tù.
— Đức Ông nên biết rõ rằng, chúng tôi vẫn còn một kế hoạch cuối cùng,
- D'Artagnan nói.
— Kế sách gì?
— Cùng chết với nhau.
Mazarin rùng mình.
— Này. - Mazarin nói, - Ở cuối hành lang là một cái cửa mà tôi có chìa
khóa, cửa ấy thông ra vườn. Hãy dùng chìa khóa ấy mà đi. Các ông cường
tráng và nhanh nhẹn, lại có vũ khí. Đi một trăm bước rẽ sang trái, các ông
sẽ gặp bức tường của khu vườn. Các ông trèo qua và nhảy ba cái là các ông
sẽ ra đường cái và tự do. Bây giờ tôi đã hiểu các ông khá rõ để biết rằng
nếu như người ta công kích các ông thì đó sẽ chẳng là điều trở ngại cho
việc chạy trốn của các ông.
— A, mẹ kiếp, - D'Artagnan nói. - Tốt lắm, điều ấy đã nói ra.
— Cái chìa khóa ấy đâu?
— Nó đây.
— Đức Ông này, - D'Artagnan nói, - ngài sẽ thân hành dẫn chúng tôi đến
cái cửa ấy.
— Rất sẵn lòng, - Tể Tướng nói, - Nếu như các ông cần như vậy để được
yên tâm.