NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1633

Anne nói:
— Ông nói đúng. Tôi đã không biết đến ông. Đây là những văn bản đã

ký mà tôi trao lại cho ông một cách tự do. Hãy đi đi và nhanh chóng đưa
ông Giáo Chủ trở về.

— Thưa Lệnh Bà, - D'Artagnan nói, - Tôi có trí nhớ và nhớ rằng cách

đây hai mươi năm, đứng sau tấm thảm ở tòa Đô Sảnh, tôi đã có vinh dự
được hôn lên một trong hai bàn tay tuyệt mỹ kia.

— Vậy thì bàn tay kia đây, - Hoàng Hậu nói, và để bàn tay trái không

kém rộng rãi như bàn tay phải (bà tháo ở ngón tay một chiếc nhẫn kim
cương gần giống chiếc nhẫn ngày xưa đã ban cho D'Artagnan), - Xin ông
hãy cầm lấy và giữ chiếc nhẫn này để nhớ đến tôi.

D'Artagnan vừa đứng lên vừa nói:
— Thưa Lệnh Bà, bây giờ tôi chỉ còn một ao ước, ấy là điều đầu tiên

Lệnh Bà đòi hỏi ở tôi sẽ là tính mạng tôi.

Và với cái phong thái chỉ có ở riêng anh, anh đứng dậy và đi ra. Nhìn

D'Artagnan rời chân, Anne D'Autriche lẩm bẩm:

“Ta đã quên những con người này, nhưng bây giờ ta dùng họ thì quá

muộn rồi, trong một năm Nhà Vua sẽ thành niên”.

Mười lăm tiếng đồng hồ sau, D'Artagnan và Porthos đưa Mazarin trở về

với Hoàng Hậu và một người lĩnh tấm bằng đại úy ngự lâm quân, một
người nhận tờ sắc phong Nam Tước.

— Thế nào, các ông hài lòng chứ? - Anne D'Autriche hỏi.
D'Artagnan nghiêng mình, Porthos tay mân mê tờ sắc phong của mình,

mắt nhìn Mazarin.

— Còn điều gì nữa. - Mazarin hỏi.
— Thưa Đức Ông, còn điều hứa hẹn tặng huân chương trong kỳ thăng

thưởng đầu tiên.

— Ông Nam Tước ơi, - Mazarin đáp, - Ông biết rằng không thể được

tặng huân chương, nếu không có những bằng chứng về tài năng.

— Ồ! Thưa Đức Ông, - Porthos nói. - Tôi xin cái dải huân chương màu

xanh, có phải cho tôi đâu?

— Thế cho ai? - Mazarin hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.