NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1665

Raoul lại nghiêng mình cảm tạ vinh hạnh mà Đức ông đã dành cho mình.

Đức ông ra dấu cho Đức bà gõ vào chiếc chuông bên mặt.

Ông De Saint Remy bước vào ngay lập tức và phòng ăn lại đông nghẹt

người.

Đức ông nói:
— Thưa quý vị, chúng ta sẽ được hân hạnh tiếp đón Hoàng thượng tại

Blois, tôi hy vọng rằng Hoàng thượng, cháu tôi, sẽ không hối tiếc về đặc ân
mà ngài đã ban cho tôi.

— Hoàng thượng vạn tuế! - Các sĩ quan hầu cận la lên đầy nhiệt tình,

đặc biệt nhất là ông De Saint Remy.

Gaston khẽ cúi đầu, buồn u uẩn: Cả đời ngài đã từng được nghe hay

đúng hơn là phải nghe tiếng kêu “Hoàng thượng vạn tuế” này lướt qua đầu
mình. Từ lâu, không còn phải nghe như thế nữa, đôi tai ngài tưởng đã được
nghỉ ngơi. Thế rồi, một vương quyền mới, trẻ trung hơn, sinh động hơn,
xán lạn hơn bỗng xuất hiện trước mặt ngài, như một sự khiêu khích mới,
đau đớn hơn.

Đức bà hiểu rõ nỗi đau đớn mà trái tim nhút nhát và u uất kia phải chịu

đựng, bà rời bàn ăn, Đức ông cũng làm theo một cách máy móc, và các tuỳ
tùng như một bầy ong vỡ tổ, bao quanh lấy Raoul hỏi han rối rít.

Đức bà thấy lộn xộn liền kêu ông De Saint Remy và bảo với giọng của

một chủ nhân đang cáu giận:

— Bây giờ không phải lúc bép xép, làm việc đi!
Ông De Saint Remy hối hả giải tán đám đông bu quanh Raoul do đó

chàng mới bước được ra tiền sảnh.

Đức bà quay về phía ông De Saint Remy nói tiếp.
— Tôi mong ông lo liệu cho nhà quý tộc đó.
Ông này lập tức chạy theo Raoul, nói:
— Đức bà giao cho tôi nhiệm vụ chiêu đãi ngài tại đây, ngài sẽ nghỉ ngơi

ở một căn phòng dành riêng trong lâu đài này.

— Xin cảm ơn ngài De Saint Remy, - De Bragelonne trả lời - chắc ngài

biết tôi nóng ruột muốn gặp ngài bá tước cha tôi tới mức nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.