NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1704

— Thưa, có phải ngài cần một triệu bạc hay hai trăm người như ngài nói

không ạ?

— Thưa ngài, một triệu là đủ.
— Ít quá!
— Đưa cho một người như thế là đã quá nhiều. Thường thì lòng tin

không đắt đến thế đâu, lâu nay tôi chỉ tiếp xúc với toàn những kẻ vụ lợi
thôi.

— Ngài nghĩ xem, hai trăm người chỉ là hơn một đại đội thôi.
— Thưa ngài, trong gia đình chúng ta đã có truyền thống, đó là chuyện

bốn người, bốn nhà quý tộc Pháp trung thành với cha tôi, suýt nữa đã cứu
được cha tôi, người bị một nghị viện kết án, chung quanh có cả quân đội
canh gác, cả một chính quyền bao vây.

— Thế là nếu tôi có thể đưa một triệu hay hai trăm người, thì ngài sẽ

thoả mãn và sẽ coi tôi là người anh em xứng đáng phải không?

— Sẽ coi ngài là người cứu vớt tôi, và nếu tôi lấy lại ngôi được, thì

chừng nào tôi còn làm vua, nước Anh sẽ là anh em của nước Pháp như ngài
với tôi vậy.

Louis đứng dậy, nói:
— Việc nhà tôi không muốn làm cho mình, không làm được cho mình,

tôi sẽ cố làm cho ngài. Tôi sẽ tìm ông vua nước Pháp kia, con người giàu
có, con người đầy quyền uy đó, để tìm một triệu đồng và hai trăm người
cần thiết.

Charles II kêu lên:
— Ôi, ngài đúng là một người bạn tốt, một người có tấm lòng của Chúa

ban! Ngài đã cứu tôi và lúc nào ngài cần đến cái mạng sống này thì cứ bảo
tôi.

Louis nói thật nhỏ:
— Suỵt! Suỵt người anh em ạ. Coi chừng người ta nghe dược. Chưa

xong việc đâu! Đi hỏi tiền ở Mazarin còn khó hơn đi qua được một khu
rừng yêu tinh mà mỗi một cái cây là có một con trấn giữ; còn hơn là đi
chinh phục cả thế giới kia!

— Nhưng, thưa ngài, nếu như chính ngài hỏi xin!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.