NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1904

Người mang giấy tờ đến đã về rồi mà D'Artagnan vẫn còn mải đọc và

Athos vẫn mỉm cười nhìn ông. D'Artagnan liếc nhìn lên bắt gặp nụ cười của
Athos nên vội vã nhét cả xấp giấy vào túi xách. Athos nói:

— Xin lỗi.
Người phó quan ngự lâm quân trả lời:
— Ồ! Không có gì đâu, bạn thân mến, tôi muốn…
— Không, xin bạn đừng nói gì cho tôi biết hết, tờ sắc là thứ thiêng liêng

mà kẻ nhận không được tiết lộ một lời nào cho đến cả anh em và cha mình
nữa. Vì thế, tôi, kẻ nói với bạn như vậy và kẻ thương yêu bạn còn hơn cả
anh em, cha và tất cả mọi người.

— Ngoại trừ Raoul của bạn?
— Tôi sẽ thương yêu Raoul nhiều hơn nữa khi nào nó trở thành một

người lớn mang tính nết và hành động giống như tôi đã thấy nơi bạn, người
bạn thân mến của tôi.

— Vậy là bạn cũng nhận được một tờ sắc nữa, và bạn nhất định không

cho tôi biết.

— Phải, D'Artagnan thân mến.
Chàng Gascon thở dài nói:
— Đã có một thời, bạn sẵn sàng mở tờ sắc đó ra, đặt lên bàn và nói:

“D'Artagnan, bạn hãy đọc cái tờ viết nguệch ngoạc này cho cả ba chúng ta,
Porthos, Aramis và tôi cùng nghe”.

— Đúng vậy. Ô, lúc đó là thời chúng ta còn trẻ, đầy tin tưởng, là thời mà

chúng ta tuân theo lệnh của dòng máu hào hiệp bừng sôi tới mức đam mê!

— Này, Athos, bạn có muốn nghe tôi nói điều này không?
— Hãy nói đi, bạn thân mến.
— Cái thời đáng mến đó, cái mùa hào hiệp đó, cái thời ngự trị của máu

nóng đó, tất cả những điều chắc chắn là rất đẹp đó, tôi không hề tiếc chúng
chút nào: Cũng giống y như cái thời chúng ta còn đi học. Tôi vẫn thường
gặp ở một nơi nào đó một anh chàng khờ dại ca tụng với tôi về cái thời của
những bài chép phạt, những trận đòn roi, những miếng bánh mì cứng như
đá, thật kỳ lạ, tôi không bao giờ yêu mến cái thời đó, và mặc dầu rất hiếu
động, ăn mặc rất giản dị (bạn biết rõ tôi lúc đó, Athos) tôi cũng vẫn thích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.