NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 2079

— Thưa Hoàng thượng, tôi có thể đoán, nhưng không thể đoán ra hết

được.

Colbert vừa dứt lời thì một giọng ồ ồ còn hơn giọng của Nhà vua cất lên

làm ngưng câu chuyện giữa người Chúa tể và kẻ thừa hành. Nhà vua vui
mừng kêu lên:

— D'Artagnan!
D'Artagnan có sắc thái giận dữ, nói với Nhà vua:
— Thưa, có phải Hoàng thượng ra lệnh cho ngự lâm quân của tôi không?
— Lệnh gì?
— Lệnh về ngôi nhà của ông Fouquet.
— Không có lệnh nào hết, - Nhà vua trả lời.
— À, phải rồi? - D'Artagnan cắn râu mép, nói - Tôi không lầm đâu:

Đúng là ông rồi. - Và ông chỉ Colbelt.

Nhà vua hỏi:
— Lệnh gì?
— Lệnh làm đảo lộn nhà cửa, đánh đập tôi tớ, quan chức của ông

Fouquet, lệnh phá hộc tủ, vơ vét một căn nhà đang yên lành. Trời ạ! Lệnh
thật dã man!

— Thưa ông? - Colbert tái mặt kêu lên.
D'Artagnan chặn lại:
— Thưa ông, ông có nghe không. Chỉ Hoàng thượng, chỉ một mình

Hoàng thượng là có quyền sai phái ngự lâm quân của tôi thôi: Nhưng với
ông thì tôi cấm. Tôi nói rõ điều này trước mặt Hoàng thượng đây. Người
quý tộc mang kiếm không phải như những tên hợm mình giắt bút lông nơi
kẽ tai đâu!

— Ồ! D'Artagnan! D'Artagnan! - Nhà vua thì thầm trong khi người lính

ngự lâm vẫn tiếp tục.

— Thật là nhục nhã. Binh sĩ của tôi bị mất danh dự rồi. Tôi không chỉ

huy mấy tên thô lỗ, tôi không chỉ huy bọn phát lương giữ gạo đâu! Chán
quá!

— Nhưng mà có gì thế. Nói lại xem sao? - Nhà vua nghiêm giọng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.