NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 208

— Nhưng phải viết thư?
— Vâng, việc đó là cần thiết. Vài chữ từ chính tay Lệnh Bà viết và có

đóng dấu riêng của Lệnh Bà.

— Nhưng vài cái chữ ấy, đó là bản án của ta, đó là sự ly dị, sự lưu đày!
— Vâng nếu nó rơi vào bàn tay lũ đê mạt. Nhưng em, em đảm bảo mấy

chữ đó sẽ được trao đúng địa chỉ.

— Ôi, trời ơi! Vậy là ta phải trao tính mạng ta, danh dự ta và danh tiếng

của ta vào tay em!

— Vâng, thưa bệnh bà, phải vậy thôi và chính em sẽ cứu vãn mọi cái đó!
— Nhưng như thế nào? Ít nhất em cũng nói cho ta biết chứ.
— Chồng em đã được trả tự do từ hai ba ngày nay. Em còn chưa có thì

giờ về thăm ông ấy. Đó là một người đàn ông tử tế và lương thiện, không
hằn thù ai, cũng chẳng yêu ai. Ông ấy sẽ làm cái gì em muốn. Ông ấy sẽ ra
đi theo lệnh của em, mà không biết mình mang cái gì, và ông ấy sẽ chuyển
bức thư của Lệnh Bà tới địa chỉ Lệnh Bà đã dặn.

Hoàng Hậu nắm lấy hai tay người đàn bà trẻ với niềm phấn khởi dạt dào,

nhìn nàng như thể đọc thấu tâm can và chỉ thấy lòng thành thực trong đôi
mắt đẹp rồi ôm hôn nàng trìu mến và nói:

— Em cứ làm thế đi, em sẽ cứu được đời ta, cứu được danh dự của ta!
— Ồ xin đừng cường điệu cái công việc em vinh dự được làm cho Lệnh

Bà. Em có cứu vớt Lệnh Bà chút gì đâu, chẳng qua Lệnh Bà chỉ là nạn
nhân của những âm mưu nham hiểm.

— Đúng vậy, đúng vậy, em bé của chị - Hoàng Hậu nói - Và em có lý.
— Vậy xin hãy trao cho em bức thư ấy đi, thời gian gấp lắm rồi.
Hoàng Hậu chạy ngay đến chiếc bàn nhỏ, trên bàn có sẵn giấy bút mực.

Nàng viết hai dòng, niêm phong bức thư bằng con dấu của mình và trao
cho bà Bonacieux.

— Và bây giờ - Hoàng Hậu nói - Chúng ta quên mất một điều tối cần

thiết.

— Điều gì ạ?
— Tiền.
Bà Bonacieux đỏ mặt nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.