NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 324

mới của một ả lẳng lơ hoặc một cô hầu phòng của anh mà thôi.

— Thư nào? - Aramis vội reo lên hỏi.
— Một bức thư gửi đến cho anh, anh vắng mặt, nên nhờ tôi chuyển cho

anh.

— Nhưng bức thư của ai?
— À, của một hầu gái khóc lóc, một ả lam lũ lẳng lơ đang thất vọng nào

đó, có thể là cô gái hầu phòng của bà De Chevreuse cũng nên, cô ta buộc
phải trở lại thành Tours với nữ chủ nhân của mình, và để làm ra vẻ tao nhã
đã dùng giấy thơm và đã niêm phong thư của mình bằng con dấu của nữ
Công Tước.

— Anh bảo sao cơ?
— Xem nào hay tôi đánh mất rồi! - D’Artagnan tinh quái vừa nói vừa giả

vờ tìm - May sao thế gian là một phần mộ, những người đàn ông, do đó cả
những người đàn bà nữa đều là những cái bóng, và tình yêu là thứ tình cảm
mà anh không thèm nữa!

— A, D’Artagnan ơi là D’Artagnan? - Aramis kêu lên - Cậu làm tớ chết

mất thôi?

— A, nó đây rồi! - D’Artagnan nói. Và chàng rút bức thư ra khỏi túi.
Aramis chồm đến giật lấy bức thư bóc ra đọc, đúng hơn là ngốn ngấu,

mặt bừng sáng lên.

— Hình như ả hầu gái văn phong hay lắm! - Người đưa thư uể oải nói.
— Cảm ơn D’Artagnan! - Aramis sướng mê lên rối rít - Nàng buộc phải

trở lại thành Tours. Nàng không phụ bạc mình. Lại đây, lại đây cho mình
ôm hôn bạn. Mình đến ngất vì sung sướng mất!

Và hai người bạn ôm lấy nhau nhảy múa xung quanh cuốn kinh Thánh

Chrysostome giẫm đạp một cách can trường lên những trang luận văn lăn
lóc trên sàn nhà. Đúng lúc đó, Bazin bước vào cùng với rau dền và trứng
rán.

Aramis ném cái mũ chỏm thầy tu vào mặt gã hét lên:
— Tếch đi, đồ khốn kiếp? Từ đâu đến hãy xéo về đấy! Mang hết những

thứ rau hãi hùng và món phụ ghê tởm này đi! Gọi một thỏ rừng nấu chua,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.