những vết thương, đi nếu anh có. Sự im lặng là niềm vui cuối cùng của
những con người bất hạnh, hãy giữ đừng để bất kỳ ai biết được dấu tích của
những đau khổ của anh, những kẻ tò mò sẽ bâu vào hút nước mắt anh như
lũ ruồi bâu vào hút máu một con hoẵng bị thương vậy.
— Than ôi! Aramis thân mến! - D’Artagnan đến lượt mình cũng thở dài
nói - Chuyện anh nói cũng chính là chuyện của bản thân tôi đấy!
— Làm sao?
— Phải, một người đàn bà tôi yêu, tôi tôn thờ, vừa bị dùng bạo lực bắt
cóc. Tôi không biết hiện giờ nàng ở đâu, người ta dẫn nàng tới đâu, nàng có
thể là tù binh, cũng có thể nàng đã chết.
— Nhưng ít ra anh cũng có được niềm an ủi để tự bảo rằng nàng đã
không tự nguyện rời bỏ anh, rằng nếu anh không có được chút tin tức nào
của nàng, chính vì mọi thông tin với anh đều bị ngăn cấm, trong khi…
— Trong khi…?
— Không - Aramis tiếp - không có gì.
— Như vậy, anh mãi mãi từ bỏ trần thế, một quyết định dứt khoát rồi
chăng?
— Hoàn toàn mãi mãi. Hôm nay anh là bạn tôi. Ngày mai anh chỉ còn là
một cái bóng với tôi mà thôi, hoặc hơn nữa, anh không tồn tại nữa. Còn thế
gian, đó chính là một phần mộ chứ không phải cái gì khác.
— Quỷ sứ ơi! Điều anh nói với tôi thật quá thảm sầu!
— Anh còn muốn gì? Thiên hướng của tôi cuốn hút tôi, và bắt tôi đi!
D’Artagnan mỉm cười và không trả lời. Aramis tiếp tục:
— Tuy nhiên, chừng nào tôi vẫn còn trên trái đất này, tôi vẫn muốn nghe
nói về anh, về các bạn của chúng ta.
— Và tôi - D’Artagnan nói - tôi lại muốn nói với anh về chính anh,
nhưng tôi thấy anh đã quá tách mình ra khỏi tất cả. Những mối tình, anh
không thèm nữa, bạn bè là những cái bóng, thế giới là một phần mộ.
Aramis thở dài:
— Than ôi! Rồi chính anh cũng sẽ thấy như vậy.
— Thôi không nói về những cái ấy nữa - D’Artagnan nói - và ta đốt
quách bức thư, chắc chắn, chỉ có thông báo cho anh biết một sự phụ bạc