và tôi biết con người kia của tôi thế nào cũng có mặt. Vũ hội ở phố Những
Thị Dân Tự Do cạnh ngay phố Sức Mạnh.
Quả nhiên viên sĩ quan của tôi có mặt. Tôi lại gần hắn, lúc hắn đang vừa
hát một ca khúc ngắn về tình yêu vừa trìu mến nhìn một phụ nữ và tôi ngắt
lời hắn giữa điệp khúc thứ hai. Tôi bảo hắn:
“Thưa ông, ông vẫn không hài lòng khi tôi quay lại ngôi nhà ở phố
Payenne và ông không còn cho tôi xơi đòn nữa, nếu như tôi nảy ra ý nghĩ
kỳ quặc không tuân lời ông đấy chứ?”
Viên sĩ quan nhìn tôi ngạc nhiên rồi nói:
“Ông muốn gì tôi thưa ông? Tôi không quen biết ông.”
“Tôi là viên tu viện trưởng nhỏ đọc cuốn Những Cuộc Đời Các Thánh
Nhân và dịch Judith thành thơ ấy mà.”
“À, à… Tôi nhớ ra rồi - Viên sĩ quan chớt nhả - Ông muốn gì tôi nào?”
“Tôi muốn ông có chút thì giờ nhàn rỗi đi dạo một vòng với tôi.”
“Sáng mai, nếu ông muốn, và sẽ không gì làm tôi vui bằng.”
“Không sáng mai gì cả, yêu cầu ông ngay lập tức.”
“Nếu ông dứt khoát đòi như vậy.”
“Phải, tôi đòi thế đấy.”
“Vậy ra thôi, thưa các quý bà - Viên sĩ quan nói - xin cứ tự nhiên. Đủ thì
giờ để giết ông đây thôi và tôi sẽ quay lại hoàn tất điệp khúc cuối hầu các
quý bà.”
Chúng tôi đi ra. Tôi dẫn hắn đến phố Payenne, đúng địa điểm một năm
trước, đúng đến cả giờ hắn đã chúc mừng tôi, mà tôi vừa kể đó. Trăng sáng
tuyệt đẹp, chúng tôi cầm gươm và ngay miếng đầu tiên, tôi đâm hắn chết
tươi.
— Khiếp nhỉ! - D’Artagnan nhận xét.
Aramis tiếp tục:
— Thế rồi, vì các quý bà không thấy ca sĩ của mình trở lại, và người ta
tìm thấy xác hắn ở phố Payenne với một nhát gươm rất đậm xuyên qua
người, người ta nghĩ chính tôi đã dính vào chuyện đó, và sự việc trở thành
bê bối. Vì vậy tôi buộc phải cởi bỏ chiếc áo thày tu ít lâu. Athos mà tôi làm
quen thời kỳ đó và Porthos là người đã dạy tôi thêm vài ngón gươm giang