— Ông có đấy, ông Porthos, ông có đấy - Bà biện lý lặp lại trong cơn
bốc đồng khiến chính bà ta cũng phải ngạc nhiên - Ngày mai ông cứ đến
nhà. Ông sẽ là con trai của cô tôi do đó là anh họ tôi. Ông từ Noyon đến
Picardie. Ông có nhiều việc kiện tụng ở Paris mà lại không có biện lý. Ông
nhớ tất cả những điều đó chứ?
— Rất nhớ, thưa bà.
— Ông đến vào giờ ăn trưa.
— Rất tốt.
— Và phải vững trước chồng tôi, mặc dầu đã bẩy sáu tuổi, nhưng vẫn
tinh quái lắm.
— Bẩy mươi sáu! Chết tiệt! Tuổi vàng đấy!
— Ông Porthos, ông muốn nói tuổi cao chứ gì. Cho nên, con người tội
nghiệp thân yêu đó bất cứ lúc nào cũng có thể để tôi góa bụa - bà biện lý
vừa ném cái nhìn đầy ý nghĩa về phía Porthos vừa nói tiếp - May sao hôn
ước của chúng tôi là chuyển hết của cải cho người còn sống.
— Chuyển tất cả? - Porthos hỏi.
— Tất cả?
— Bà đúng là loại đàn bà biết lo xa, tôi thấy ngay mà, bà Coquenard
thân mến của tôi ạ - Porthos vừa nói vừa trìu mến siết tay bà biện lý.
— Thế là chúng ta lại giải hòa với nhau xong rồi, có phải không ông
Porthos? - bà biện lý vừa nói vừa õng ẹo.
— Đến trọn đời - Porthos đáp lại cũng với dáng điệu ấy.
— Vậy tạm biệt, kẻ phản bội của tôi.
— Tạm biệt, nàng dễ quên của tôi.
— Mai nhé, thiên thần của em.
— Mai nhé, ngọn lửa của đời anh.