NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 529

— Anh có biết không - Porthos nói - thà cắn cổ cái con Milady trời đánh

đó còn nhẹ tội hơn cắn cổ cái bọn Tin Lành khốn khổ chả bao giờ mắc tội
gì khác là đi hát Thánh Ca bằng tiếng Pháp chứ không bằng tiếng Latinh
như chúng ta.

— Ngài nói sao, tu viện trưởng? - Athos bình thản hỏi Aramis.
— Tôi nói tôi tán thành ý kiến Porthos - Aramis trả lời.
— Tôi cũng thế - D’Artagnan nói.
— Cũng may mà mụ ấy ở xa - Porthos nói - bởi tôi thú thật, nếu mụ ở

đây thì ngứa ngáy chân tay tôi lắm.

— Mụ làm phiền tôi ở Anh cũng như ở Pháp - Athos nói.
— Mụ làm phiền tôi ở khắp nơi - D’Artagnan nói.
— Nhưng khi cậu tóm được mụ, - Porthos hỏi - cậu không dìm chết, bóp

cổ, treo cổ mụ lên chứ? Chỉ có chết rồi, mụ mới không trở lại được.

— Cậu tin vậy ư? Porthos? - Athos hỏi với một nụ cười u tối mà chỉ

D’Artagnan mới hiểu.

— Tôi có một ý kiến - D’Artagnan nói.
— Nói xem nào? - Cả mấy người cùng bảo chàng.
Grimaud bỗng hét lên:
— Cầm súng!
Lần này một toán nhỏ khoảng hai mươi đến hai nhăm người, nhưng

không còn là lính thợ nữa đó là bọn lính đồn trú.

Porthos nói:
— Ta quay về doanh trại chăng? Tôi thấy có vẻ không cân sức.
— Không được - Athos trả lời - vì ba lý do. Thứ nhất, chúng ta chưa

xong bữa điểm tâm. Thứ hai, chúng ta vẫn còn những điều quan trọng phải
bàn. Thứ ba, còn thiếu mười phút nữa mới hết hạn cược.

— Vậy thì, Aramis nói - phải vạch ra một kế hoạch tác chiến chứ.
— Rất đơn giản - Athos nói - ngay khi quân địch ở đúng tầm, là ta bắn.

Nếu chúng tiếp tục tiến, ta bắn nữa cho kỳ hết súng đã nạp sẵn, nếu bọn còn
lại muốn leo lên xung phong, chúng ta để cho bọn vây ta xuống đến tận
hào, lúc đó ta mới đẩy những vạt tường đã lung lay chỉ còn trụ lại nhờ ở thế
cân bằng kỳ quái lên đầu chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.