gì xấu khi chăm lo cho mình, sau khi đã chăm lo đầy đủ cho người khác.
Các ông ạ, ta không hề quên cái đêm mà các ông đã hộ tống ta đến quán
Chuồng Chim Câu Đỏ. Nếu như có điều gì nguy hiểm đáng sợ trên con
đường ta sắp đi đây, ta sẽ yêu cầu các ông đi cùng ta, nhưng vì không có
chuyện gì, các ông cứ việc ở lại, uống nốt những chai rượu, chơi nốt ván
bài và đọc xong bức thư đi. Tạm biệt các ông.
Rồi nhảy lên lưng con ngựa Cahusac vừa dắt đến, ông giơ tay chào mọi
người và đi mất.
Mọi người nhìn nhau. Ai nấy mặt mũi đều bàng hoàng bởi mặc dầu bề
ngoài chào thân thiện, nhưng tất cả đều hiểu trong lòng, Giáo Chủ điên lên
lúc ra đi.
Chỉ mỗi Athos là mỉm cười, một nụ cười mạnh mẽ và khinh thị. Khi
Giáo Chủ đã ra khỏi tầm nhìn và tầm nghe, Porthos nói to:
— Cái thằng Grimaud này báo chậm quá! - Porthos muốn trút nỗi bực
bội lên một ai đó.
Grimaud định trả lời để bào chữa, Athos giơ ngón tay lên và Grimaud im
mất.
D’Artagnan hỏi:
— Aramis, anh định đưa bức thư à?
— Mình ư, - Aramis nói bằng một giọng véo von - mình đã quyết định
nếu ông ta cứ nằng nặc đòi đưa cho ông ta bức thư, thì một tay mình đưa
thư, tay kia mình sẽ đưa gươm của mình xuyên qua người ông ta.
— Mình cũng nghĩ y như vậy - Athos nói - Vì vậy mà mình đã lao vào
ngăn giữa cậu và ông ta. Thật ra, con người đó ăn nói như thế với người
khác là quá dại. Nghe nói bao giờ ông ta cũng chỉ gây chuyện với đàn bà và
trẻ con.
— Anh Athos thân mến - D’Artagnan nói - Tôi phục anh đấy. Nhưng rút
cuộc, chúng ta cũng sai đấy.
— Sao, sai ư? - Athos nói - Vậy cái không khí mà chúng ta thở này là
của ai? Của ai cái đại dương mà tầm mắt của chúng ta trải ra xa tắp? Lớp
cát chúng ta nằm này là của ai? Bức thư của người tình của cậu này là gửi
cho ai? Của Giáo Chủ hẳn? Mình thề là cái con người đó cứ tưởng cả thế