NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 678

— Phải, chắc là như thế! - Milady vừa nói vừa trả lại bức thư cho bà

Bonacieux rồi gục đầu xuống trầm ngâm.

Đúng lúc ấy có tiếng vó ngựa.
— Ồ! Bà Bonacieux vừa reo lên vừa lao ra cửa sổ - Chàng đã đến rồi ư?
Milady vẫn đang ở trong giường, đờ người ra vì kinh ngạc. Bao nhiêu

chuyện bất ngờ bỗng đến với mụ, và lần này thì mụ thật sự hoang mang.
Mụ lẩm bẩm: “Hắn! Hắn ư? Thật hắn ư?”

Nhưng mụ vẫn ở lì trên giường, mắt chăm chăm.
— Ôi! Không phải - Bà Bonacieux nói - Đó là một người đàn ông, em

không quen biết, có vẻ như đang đến đây. Đúng, ông ta cho ngựa chạy
chậm lại, dừng ở trước cửa và giật chuông.

Milady nhảy ngay ra khỏi giường và hỏi:
— Cô có thật tin chắc không phải chàng không?
— Ồ, vâng, chắc quá đi chứ?
— Cô nhìn nhầm chăng?
— Ồ, em chỉ thấy lông cài mũ và vạt áo chàng là em đã nhận được ngay

ra chàng mà.

Milady vẫn cứ mặc quần áo vào.
— Không sao! Cô bảo người đàn ông đó đến đây?
— Phải, ông ta đã vào rồi.
— Thế thì hoặc để gặp cô hoặc để gặp tôi.
— Ôi, Chúa ơi! Sao trông chị có vẻ bồn chồn thế
— Đúng, tôi xin thú thực, tôi không có được lòng tin như cô, tôi sợ Giáo

Chủ đủ thứ.

— Suỵt! - Bà Bonacieux - họ tới đấy!
Quả nhiên, cửa mở và bà nhất bước vào hỏi Milady:
— Có phải bà từ Boulogne đến không?
— Vâng, chính tôi - Mụ trả lời, cố giữ bình tĩnh - Ai hỏi tôi ư?
— Một người không muốn nói tên ra, nhưng là người do Giáo Chủ phái

đến.

— Và muốn nói chuyện với tôi?
— Muốn nói chuyện với một bà từ Boulogne đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.