— Phải, chắc là như thế! - Milady vừa nói vừa trả lại bức thư cho bà
Bonacieux rồi gục đầu xuống trầm ngâm.
Đúng lúc ấy có tiếng vó ngựa.
— Ồ! Bà Bonacieux vừa reo lên vừa lao ra cửa sổ - Chàng đã đến rồi ư?
Milady vẫn đang ở trong giường, đờ người ra vì kinh ngạc. Bao nhiêu
chuyện bất ngờ bỗng đến với mụ, và lần này thì mụ thật sự hoang mang.
Mụ lẩm bẩm: “Hắn! Hắn ư? Thật hắn ư?”
Nhưng mụ vẫn ở lì trên giường, mắt chăm chăm.
— Ôi! Không phải - Bà Bonacieux nói - Đó là một người đàn ông, em
không quen biết, có vẻ như đang đến đây. Đúng, ông ta cho ngựa chạy
chậm lại, dừng ở trước cửa và giật chuông.
Milady nhảy ngay ra khỏi giường và hỏi:
— Cô có thật tin chắc không phải chàng không?
— Ồ, vâng, chắc quá đi chứ?
— Cô nhìn nhầm chăng?
— Ồ, em chỉ thấy lông cài mũ và vạt áo chàng là em đã nhận được ngay
ra chàng mà.
Milady vẫn cứ mặc quần áo vào.
— Không sao! Cô bảo người đàn ông đó đến đây?
— Phải, ông ta đã vào rồi.
— Thế thì hoặc để gặp cô hoặc để gặp tôi.
— Ôi, Chúa ơi! Sao trông chị có vẻ bồn chồn thế
— Đúng, tôi xin thú thực, tôi không có được lòng tin như cô, tôi sợ Giáo
Chủ đủ thứ.
— Suỵt! - Bà Bonacieux - họ tới đấy!
Quả nhiên, cửa mở và bà nhất bước vào hỏi Milady:
— Có phải bà từ Boulogne đến không?
— Vâng, chính tôi - Mụ trả lời, cố giữ bình tĩnh - Ai hỏi tôi ư?
— Một người không muốn nói tên ra, nhưng là người do Giáo Chủ phái
đến.
— Và muốn nói chuyện với tôi?
— Muốn nói chuyện với một bà từ Boulogne đến.