NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 804

Không phải suy nghĩ như người ta tưởng; nhưng D'Artagnan nghĩ rằng

chỉ có thể làm tốt mọi việc bằng cách làm lần lượt từng việc một. Anh đang
đói, anh ăn, rồi sau bữa ăn anh đi nằm. D'Artagnan cũng chẳng phải loại
người cho rằng ban đêm thường đem đến cho người ta nhiều điều khuyên
bổ ích: Ban đêm D'Artagnan ngủ khì.

Nhưng trái lại buổi sáng, trong người tỉnh táo, tinh khôn hẳn, anh tìm

thấy những cảm hứng hay nhất. Từ lâu anh chẳng có cơ hội để suy nghĩ vào
buổi sáng, nhưng ban đêm anh vẫn ngủ.

Sớm tinh mơ, anh thức giấc, nhảy khỏi giường với một quyết tâm thật là

lính và vừa đi lững thững quanh buồng, vừa ngẫm nghĩ.

“Năm 43 - anh nói - khoảng gần tháng sáu, khi cố Giáo Chủ qua đời

mình nhận được lá thư của Athos. Ở đâu nhỉ! Xem nào… à! Đó là tại cuộc
bao vây Besançon, mình nhớ ra rồi… mình đang ở trong hào? Cậu ta nói gì
nhỉ? Cậu ấy ở một mảnh đất nhỏ, phải, đúng thế, một mảnh đất nhỏ; nhưng
ở đâu? Mình đọc đến đấy thì có cơn gió cuốn bay đi. Giá như ngày xưa là
hẳn mình sẽ đi tìm, mặc dù gió cuốn lá thư ra một chỗ trống trơn. Nhưng
tuổi trẻ là một thiếu sót lớn… khi người ta không còn trẻ nữa. Mình đã để
cho lá thư bay đi đến chỗ quân Tây Ban Nha, mang theo địa chỉ của Athos
mà chúng chẳng cần đến và lẽ ra phải trả lại mình chứ. Vậy là không nghĩ
đến Athos nữa. Xem nào… Porthos. Mình đã nhận được bức thư của cậu ta,
cậu ấy mời mình đến dự một hội săn lớn trong vùng đất đai của cậu ấy, vào
tháng Chín năm 1646. Rủi thay. Hồi ấy mình đang về quê ở Bearn vì ông
bố mình mất, lá thư đuổi theo mình, khi mình đi thì nó lại đến. Rồi nó lại
theo mình và đến Montmédy mấy ngày sau khi mình rời thành phố này.
Cuối cùng nó tới tay mình vào tháng Tư, nhưng lại là tháng Tư năm 1667
mà giấy mời đến dự vào tháng chín cuối năm 1646, cho nên chẳng còn tác
dụng gì. Nào ta hãy tìm bức thư ấy và chắc nó phải có tước hiệu trang ấp?”

D'Artagnan mở một cái hòm nhỏ cũ kỹ nằm ở góc buồng đầy những giấy

tờ liên quan đến đất đai của D'Artagnan, từ hai trăm năm nay giấy tờ ấy
hoàn toàn ra khỏi gia đình anh, và anh thốt ra một tiếng kêu mừng rỡ: Anh
vừa nhận ra một nét chữ to đùng của Porthos và ở dưới có mấy dòng chữ
nhỏ li ti do bàn tay khô héo của bà phu nhân xứng đáng của cậu ta viết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.