NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 862

— Bạn ơi, - Porthos nói, - Tôi dành việc đi câu cho Mousqueton, đó là

một thú vui quê mùa; nhưng thỉnh thoảng tôi đi săn; nghĩa là khi nào tôi
buồn chán, tôi ngồi trên một chiếc ghế đá hoa cương này, tôi sai đem súng
và mang con Gredinet, con chó cưng của tôi đến và bắn thỏ.

— Thế thì thú vị quá còn gì, - D'Artagnan nói.
— Phải, thú vị quá! - Porthos đáp lại với một tiếng thở dài.
D'Artagnan không đếm những tiếng thở dài nữa.
Rồi thì, Porthos nói thêm:
— Gredinet chạy đi nhặt thỏ và tự nó mang đến cho đầu bếp, nó được

dạy quen rồi…

— Ồ, con chó hay tuyệt! - D'Artagnan nói.
— Thôi, hãy gác chuyện con Gredinet lại, - Porthos bảo, - nếu cậu thích,

tôi sẽ biếu cậu vì tôi cũng bắt đầu chán rồi. Ta trở lại với công việc của
chúng ta.

— Rất sẵn sàng, - D'Artagnan đáp, - tuy nhiên, bạn thân mến ơi tôi xin

báo trước để cậu khỏi bảo tôi mưu phản cậu, cần phải thay đổi cuộc sống
hiện nay.

— Thế là thế nào?
— Là cầm lại dây cương, giắt kiếm xông vào các cuộc phiêu lưu, và như

hồi xưa, để lại vài mảnh da thịt ở dọc đường; rốt cuộc là cậu biết đấy, cái
phong cách ngày xưa.

— Chà! Gớm nhỉ! - Porthos kêu lên.
— Phải. Tôi hiểu rồi, cậu đã làm mình hư hơn bạn thân mến ạ, bụng cậu

đã phát phì, cổ tay không còn độ dẻo dai mà bọn cận vệ của ngài Giáo Chủ
đã bao phen được nếm mùi.

— A, cổ tay còn tốt lắm, tôi xin cam đoan với cậu, - Porthos vừa nói vừa

giơ một bàn tay ra trông nần nẫn như miếng vai cừu.

— Càng hay.
— Như vậy là chúng ta gây chiến à?
— Ồ! Lạy Chúa đúng thế.
— Mà chống lại ai?
— Bạn ơi, cậu có theo đuổi chính trị không thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.