— Mình cũng nghĩ vậy, - D'Artagnan nói, - nhưng biết làm thế nào? Vua
Chúa và Hoàng Hậu, đôi khi có những tính đồng bóng lạ lùng. Rốt cuộc thì
do họ là những người giữ của cải và danh vọng, phân phát tiền bạc và chức
tước, cho nên người ta tận tụy với họ.
— Phải, người ta tận tụy với họ, - Porthos nói, - như vậy là hiện nay cậu
đang tận tụy…
— Với Vua, với Hoàng Hậu và với Tể Tướng, và thêm nữa tôi bảo đảm
về sự tận tụy của cậu.
— Và cậu nói rằng cậu có đặt vài điều kiện cho tôi.
— Điều kiện tuyệt diệu, bạn thân mến ạ, tuyệt diệu. Trước hết cậu có
tiền, phải không? Bốn mươi nghìn livres, cậu đã bảo tôi vậy.
Porthos đâm nghi ngờ.
— Ồ! Bạn ơi - anh nói, - mình chẳng bao giờ có quá nhiều tiền. Bà Du
Vallon đã để lại một khoản thừa kế rắc rối, tôi chẳng giỏi giang gì, thành
thử tôi sống hơi lần hồi…
“Hắn sợ mình đến vay tiền”. D'Artagnan nghĩ bụng. Rồi anh nói:
— A! Bạn ơi, nếu cậu túng bấn thì càng hay!
— Sao lại càng hay? - Porthos hỏi.
— Vì muốn gì, Các Hạ sẽ cho: Đất đai, tiền bạc, tước vị.
— A, a! - Nghe tiếng cuối cùng này, Porthos trợn tròn mắt kêu lên
— Dưới thời Tể Tướng, - D'Artagnan nói tiếp - chúng ta không biết lợi
dụng vận hạnh, tuy đó cũng là dịp tốt. Tôi không nói về của cải cho cậu vì
cậu có bốn mươi nghìn livres niên thu; và dường như cậu là người hạnh
phúc nhất trên đời.
Porthos thở dài.
— Dù sao! - D'Artagnan nói tiếp, - mặc dù số bốn mươi nghìn livres niên
thu của cậu và cũng có thể do số bốn mười nghìn livres niên thu của cậu,
tôi thấy hình như một tước miện nho nhỏ vẽ trên thành xe của cậu sẽ làm
nên khối chuyện đấy. Hề hề!
— Phải lắm! - Porthos đáp.
— Vậy thì, bạn thân mến, hãy giành lấy nó, ở đầu lưỡi gươm của cậu.
Chúng ta sẽ không làm tổn hại gì nhau. Mục tiêu của cậu là một tước vị;