mục tiêu của tôi là tiền bạc. Mong rằng tôi sẽ kiếm được kha khá để xây
dựng lại cơ ngơi D'Artagnan mà tổ tiên tôi nghèo túng đi vì những cuộc
thập tự chinh đã để điêu tàn từ thời ấy và để mua ba chục arpents đất xung
quanh, tất cả chỉ cần có vậy, rồi tôi rút lui về đấy, và chết yên lặng ở đấy.
— Còn tôi, - Porthos nói, - tôi muốn là Nam Tước.
— Cậu sẽ được như vậy!
— Thế cậu không nghĩ đến các bạn khác của chúng ta nữa hay sao! -
Porthos hỏi.
— Có chứ, tôi đã gặp Aramis.
— Thế Aramis mong muốn gì? Làm giám mục chăng?
Không muốn làm Porthos thất vọng, D'Artagnan nói:
— Aramis, cậu hãy tưởng tượng hắn đã trở thành thầy tu jésuite, hắn
sống như một con gấu, hắn từ bỏ tất cả, và chỉ nghĩ đến sự cứu rỗi. Những
điều chào mời của tôi đã không thể lay chuyển cậu ấy
— Thôi kệ, - Porthos nói, - cậu có trí tuệ. Còn Athos thế nào?
— Tôi chưa gặp anh ta, nhưng sau khi rời đây, tôi sẽ đi tìm ngay.
— Cậu có biết anh ta ở đâu không?
— Ở gần Blois, trong một danh địa nhỏ mà anh ta thừa kế, cũng chẳng
biết của bà con nào.
— Tên gọi là gì?
— Bragelonne. Cậu hiểu không, Athos quyền quý như Hoàng Đế và thừa
kế một danh địa mang Tước Bá!
— Anh ta sẽ làm gì với những Tước Bá ấy? Tước bá De La Fère, Tước
Bá De Bragelonne?
— Với những tước vị ấy mà không có con cái, - D'Artagnan nói.
— Ơ? - Porthos kêu. - Tôi nghe nói anh ta nhận một đứa bé trai làm con
nuôi, mặt rất giống anh ta.
— Athos, Athos của chúng ta, một người đức hạnh như Scipion.
— Cậu có gặp lại anh ấy không?
— Không.
— Thế ngày mai tôi sẽ đến cho anh ta biết về tình hình của cậu.