— Tôi ấy à! Không mảy may nào.
— Thế cậu theo Mazarin hay theo các Hoàng Thân?
— Tôi chẳng theo ai cả.
— Nghĩa là cậu theo chúng ta. Càng hay, Porthos ạ, đó là vị trí tốt nhất
để tiến hành các công việc. Này bạn thân mến ạ, tôi xin nói với cậu rằng tôi
đến đây là do ý ông Giáo Chủ đấy.
Tiếng ấy tác động rõ ràng đến Porthos, cứ như vẫn đang là năm 1640 khi
nói đến ông Giáo Chủ thật sự.
— Ô, ô? - Anh nói. - Các Hạ muốn gì ở tôi?
— Các Hạ muốn lấy cậu vào giúp việc.
— Thế ai nói về tôi với ông ta?
— Rochefort. Cậu có nhớ không?
— Nhớ, mẹ kiếp! Cái thằng cha hồi ấy đã gây cho chúng ta bao nhiêu
chuyện rắc rối và khiến chúng ta phải long đong trên các nẻo đường, cái
thằng cha mà cậu đã tặng cho ba nhát kiếm, mà cũng xứng đáng đấy chứ.
— Nhưng cậu có biết hắn đã trở thành bạn của chúng ta không? -
D'Artagnan nói.
— Không, tôi không biết. Ô! Hắn không có thù hằn gì đâu.
— Cậu lầm rồi, Porthos ạ, - D'Artagnan nói. - Chính là tôi không thù
hằn.
Porthos không hiểu lắm, nhưng ta còn nhớ, hiểu biết không phải là chỗ
mạnh của anh. Anh nói tiếp:
— Thế cậu bảo chính Bá Tước De Rochefort đã nói về tôi với Giáo Chủ
à?
— Phải, và Hoàng Hậu nữa.
— Sao, Hoàng Hậu à?
— Để cho chúng ta tin, tự bà ấy đã đưa cho Giáo Chủ cái nhẫn kim
cương trứ danh mà cậu biết đấy, tôi đã bán cho ông Des Essarts, và chẳng
hiểu thế nào lại trở về với Hoàng Hậu.
— Nhưng tôi thấy, - Porthos nói, - là một người có lương tri lẽ ra bà ấy
nên trao cái nhẫn lại cho chúng ta thì hay hơn.