NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 877

— Tôi biết rằng việc tôi vận động Athos là vô ích và vô nghĩa nhưng tôi

vẫn cứ phải cư xử như vậy đối với người bạn cố tri, anh ấy có bản chất cao
thượng và hào hiệp hơn tất cả mọi con người.

— Ôi! Ông Athos là một người quý tộc đường hoàng! - Planchet nói.
— Có phải không nào? - D'Artagnan nháy lại.
— Ông ấy rắc tiền bạc như mưa, - Planchet nói tiếp, - tuốt kiếm ra với vẻ

vương giả. Chắc chắn ông còn nhớ trận đấu kiếm với bọn người Anh ở
trong sân tu viện Carmes chứ? Chao ôi, hôm ấy trông ông Athos sao mà
đẹp đẽ uy nghi đến thế khi ông bảo với địch thủ: “Thưa ông, ông đã bắt tôi
phải xưng tên với ông, thôi thì mặc kệ ông, vì rằng tôi buộc lòng phải giết
ông!” Lúc ấy tôi đứng gần nên nghe thấy ông ấy nói thế. Đúng từng tiếng
từng lời của ông ấy. Và cái ánh mắt ấy, ông ơi lúc ông Athos đâm trúng
địch thủ như ông ấy đã nói và địch thủ ngã xuống không kêu được một
tiếng. Ôi! Thưa ông, tôi xin nhắc lại, đó là một nhà quý tộc đường hoàng.

— Phải rồi, - D'Artagnan nói, - tất cả những điều ấy đúng như kinh Phúc

Âm, nhưng ông ta đã mất đi tất cả những phẩm chất ấy vì một khuyết tật.

— Tôi có nhớ, - Planchet nói, - Ông ấy thích uống rượu hay nói đúng

hơn là ông ấy uống quá nhiều rượu. Nhưng không uống như những người
khác Đôi mắt ông ta chẳng nói gì hết khi ông ấy đưa cốc lên môi. Thực ra,
không bao giờ sự im lặng lại nói rõ đến thế. Còn tôi, hình như đã nghe ông
ấy lẩm bẩm: “Rượu ơi, hãy vào đi và xua tan những nỗi u buồn trong ta”.
Và cái cách ông ta đập vỡ một chân cốc hoặc một cổ chai! Chỉ có ông ta
mới có cái phong điệu ấy.

— Thế thì hôm nay - D'Artagnan nói, - một cảnh tượng đáng buồn đang

chờ đợi chúng ta. Con người quý tộc thanh cao với cặp mắt kiêu hãnh ấy,
chàng kỵ sĩ đẹp trai thật xuất sắc trong quân ngũ ấy mà người ta thường lấy
làm lạ là làm sao không cầm một cây gậy chỉ huy mà chỉ cầm một thanh
kiếm tầm thường, than ôi! Con người ấy sẽ trở thành một lão già lưng gù,
mũi đỏ, mắt như khóc. Chúng ta sẽ gặp ông ta nằm vật trên một bãi cỏ nào
đó và nhìn chúng ta bằng con mắt mờ đục và có khi chẳng nhận ra chúng ta
nữa. Planchet này, - D'Artagnan nói tiếp, - xin Chúa chứng giám, tôi sẽ trốn
tránh cảnh tượng buồn thảm ấy còn hơn là cố chứng tỏ lòng kính trọng của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.