NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 884

— Với cô De La Vallière ấy à? - Athos vội hỏi.
— Chuyện gì thế, - vài tiếng người hỏi.
— Cô ấy đi dạo chơi với bà vú Marceline ở khu vườn các bác tiều phu

đang đẽo những cây gỗ, thì tôi cưỡi ngựa đi qua trông thấy bà và dừng lại.
Lúc ấy cô ta đang đứng trên một đống gỗ, thấy tôi, cô ấy toan nhẩy xuống
nhưng bị trượt chân không tài nào dậy nổi. Tôi cho rằng cô ấy bị trẹo mắt
cá chân.

— Ôi, lạy Chúa? - Athos nói.- Thế bà De Saint Remy, mẹ cô đã biết

chưa?

— Không ạ, bà De Saint Remy đang ở Blois, chỗ bà Quận Công

D'Orléans. Tôi e rằng việc chỉ sơ cứu cho cô ta không được tốt, nên chạy về
xin ông chỉ bảo.

— Raoul, cho đưa ngay cô ấy đến Blois? Hay tốt hơn hết là tự anh lấy

ngựa và chạy ra ngoài ấy.

Raoul cúi mình.
— Nhưng Louise đang ở đâu? - Bá Tước hỏi.
— Thưa ông, tôi đã mang đến đây và để nằm ở chỗ vợ bác Charlot; trong

khi chờ đợi, bà ấy cho cô bé ngâm chân vào nước lạnh giá.

Câu chuyện ấy đã tạo cái cớ cho các vị khách của Athos đứng lên và xin

cáo từ, riêng lão Công Tước De Barbé tỏ ra là chỗ thân tình từ hai chục
năm nay với nhà La Vallière đi ra thăm cô bé Louis, cô ta đang khóc, nhưng
khi trông thấy Raoul thì lập tức chùi ngay đôi mắt diễm lệ và nhoẻn miệng
cười. Cụ Công Tước bảo đưa cô bé Louise đến Blois bằng cỗ xe ngựa của
mình. Athos nói:

— Cụ dạy phải đấy, cô bé sẽ đến với mẹ sớm hơn. Còn anh, Raoul, tôi

chắc anh đã hành động dại dột và việc này có phần lỗi của anh đấy.

— Ồ, thưa ông, không ạ, tôi xin thề như vậy! - Cô gái kêu lên, còn cậu

thiếu niên thì tái mặt đi, vì nghĩ rằng mình có thể là nguyên nhân của tai
nạn.

— Ôi thưa ông tôi xin cam đoan rằng… - Raoul lẩm bẩm.
— Nhưng anh vẫn cứ phải đi đến Blois, - Bá Tước ân cần nói tiếp, và

anh xin với bà De Saint Remy thứ lỗi cho anh và cả tôi nữa, rồi trở về đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.