NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 905

— Ơ này, Planchet! Mười phút nữa ta sẽ ra đi, cho ngựa ăn lúa mạch đi

nhé.

Rồi quay lại phía Athos, anh nói:
— Tôi thấy dường như còn thiếu cái gì ở đây và tôi rất lấy làm tiếc phải

từ giã anh mà không được gặp lại bác Grimaud hiền lành ấy.

— Grimaud à! - Athos nói, - À, phải đấy, tôi cũng lấy làm lạ sao không

thấy cậu hỏi về hắn ta. Tôi đã cho một người bạn mượn rồi.

— Ai mà có thể hiểu nổi những dấu hiệu

[203]

của hắn? - D'Artagnan nói.

— Tôi cũng hy vọng, - Athos đáp.
Hai người bạn ôm hôn nhau thân mật.
D'Artagnan bắt tay Raoul và bắt Athos hứa nếu đến Paris sẽ ghé thăm,

mà nếu không đến thì cũng viết thư cho anh, rồi anh lên ngựa. Planchet bao
giờ cũng chính xác. D'Artagnan cười nói với Raoul:

— Anh không đi cùng với tôi ư, tôi đi qua Blois đấy.
Raoul quay lại phía Athos, anh ngăn cậu ta bằng một dấu hiệu khó nhận

thấy.

— Thưa ông, không ạ, - cậu thiếu niên đáp, - tôi ở lại với ông Bá Tước.
— Thế thì xin từ biệt cả hai, hai người bạn tốt của tôi, - D'Artagnan vừa

nói vừa siết tay họ một lần cuối, - và cầu Chúa phù hộ cho các bạn giống
như chúng ta thường nói với nhau mỗi lần từ biệt nhau dưới thời vị cố Giáo
Chủ.

Athos giơ tay chào, Raoul cúi mình thi lễ và D'Artagnan cùng Planchet

lên đường.

Bá Tước nhìn theo họ, tay vịn lên vai cậu thiếu niên đã cao gần bằng

anh; phút chốc họ đã khuất sau bức tường.

— Raoul, - Bá Tước bảo, - tối nay chúng ta đi Paris.
— Sao!- Cậu thiếu niên nói, mặt tái nhợt.
— Anh hãy đến nhà bà Saint Remy nói những lời từ biệt của tôi và của

anh. Tôi sẽ đợi ở đây lúc bảy giờ.

Cậu thiếu niên cúi chào với vẻ đau khổ xen lẫn biết ơn, rồi đi ra thắng

ngựa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.