NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 937

— Sao vậy?
— Bởi vì Đức Ông Mazarin dòng dõi dù chẳng ghê gớm gì, nhưng vẫn

kiêu hãnh hơn ngài và ông ấy đã quên không mời tôi ăn sáng.

— Vậy thì, anh có muốn để tôi bảo dọn bữa ăn sáng lên đây cho anh

không?

— Không! Xin trình với Đức Ông rằng cái người bán bánh ngọt ở trước

mặt lâu đài, mà người ta gọi là cha Marteau…

— Thế thì sao?
— Này nhé, cách đây tám hôm ông ta đã bán cửa hàng của mình cho một

người làm bánh ngọt ở Paris, nghe đâu ông này được các thầy thuốc
khuyên là nên nghỉ ở nơi đồng quê thoáng đãng.

— Ơ hay! Thế thì có liên can gì đến tôi nào?
— Khoan đã, Đức Ông; thành thử ra cái lão hàng bánh quái ác ấy cứ lúc

nào cũng bày ra ở quầy hàng cơ man nào là những thứ làm người ta thèm rõ
dãi.

— Đồ tham ăn?
— Ôi lạy Chúa! - La Ramée nói - Đức Ông ơi, thích ăn ngon không phải

là tham ăn. Bản tính con người ta là tìm kiếm sự hoàn hảo trong những cái
bánh ngọt cũng như trong các thứ khác. Cũng xin thưa với Đức Ông rằng
khi trông thấy tôi dừng chân trước quầy hàng của hắn, cái lão chủ hiệu
bánh ngọt quỷ quyệt ấy, mồm đầy bột mon men đến và bảo tôi rằng: “Ông
La Ramée ơi, tôi cần phải có khách hàng trong đám tù nhân của lâu đài. Tôi
đã mua cửa hiệu này của người chủ trước, chẳng qua vì hắn ta bảo đảm với
tôi rằng hắn cung cấp bánh cho lâu đài; vậy mà, ông La Ramée ơi, tôi xin
lấy danh dự mà thề rằng, từ khi tôi mở cửa hiệu đến nay đã tám hôm rồi,
mà ông De Chavigny chẳng hề sai mua cho tôi lấy một cái bánh nhỏ”.

Tôi bảo lão rằng:
“Chắc hẳn ông De Chavigny sợ rằng bánh trái cây của bác không

ngon…”

“Bánh của tôi mà không ngon. Thế thì ông La Ramée ơi, tôi mong rằng

ông sẽ phán xét cho, và ngay bây giờ đây này…”

“Không được đâu, - tôi trả lời, - nhất thiết tôi phải trở về lâu đài”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.