“Nếu ông vội thì xin ông cứ về, nhưng mời ông nửa giờ nữa trở lại đây”.
“Nửa giờ nữa à?”
“Vâng. Ông đã ăn sáng chưa?”
“Thực tình là chưa.”
“Thế thì đây, một cái bánh nướng sẽ đợi ông cùng với một chai rượu
vang Bourgogne lâu năm…”
— Và thưa Đức Ông vì tôi cũng chưa ăn gì? Chắc ngài hiểu cho rằng
được Điện Hạ cho phép.
Và La Ramée nghiêng mình.
— Thôi đi đi, của nợ ạ, - Quận Công nói, - nhưng hãy chú ý là tôi chỉ
cho có nửa giờ thôi đấy.
— Liệu tôi có thể hứa hẹn với người kế tục cho cha Marteau về sự chiếu
cố của Đức Ông không ạ?
— Được miễn là ông ta đừng có cho nấm vào trong bánh, anh biết đấy, -
Hoàng Thân nói thêm, - những cây nấm ở vùng Vincennes chết người đối
với gia đình tôi đấy.
Không nhận thấy ý bóng gió, La Ramée đi ra, và năm phút sau, viên sĩ
quan trực gác vào mượn cớ bầu bạn với Hoàng Thân để làm rạng rỡ thêm
cho ông, nhưng kỳ thực là để thi hành mệnh lệnh của Tể Tướng là không
được rời mắt khỏi người tù. Nhưng trong năm phút ngồi một mình, Quận
Công có đủ thời giờ để đọc lại bức thư của bà De Montbazon, nó chứng tỏ
cho người tù thấy rằng bạn bè ông không quên ông và lo liệu việc giải thoát
cho ông. Bằng cách nào ông chưa rõ, nhưng ông tự hứa là sẽ làm cho
Grimaud nói ra, dù bác ta có câm lì. Càng biết rõ tính nết Grimaud, ông
càng tin cậy bác nhiều hơn, và ông hiểu rằng bác ta bày đặt ra tất cả những
trò hành hạ vặt vãnh đối với ông chẳng qua là để cho bọn lính canh khỏi
nghi ngờ rằng bác có thể thông đồng với Quận Công.
Mưu chước ấy khiến Quận Công đánh giá rất cao trí tuệ của Grimaud, và
ông nhất quyết tin cậy hoàn toàn ở bác.