NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 96

nhã. Vì vậy D’Artagnan đút luôn bốn mươi đồng vàng vào túi mà không nề
hà gì, trái lại còn hết lòng cảm tạ Hoàng Thượng.

— Kìa - Nhà Vua vừa nói nhìn đồng hồ treo - Đã tám rưỡi rồi, các ông

về đi, bởi như ta nói, ta đợi một người lúc chín giờ. Cảm ơn lòng tận tâm
của các vị. Ta có thể trông cậy được đấy chứ, phải không?

— Ồ tâu Hoàng Thượng - cả bốn người cùng hô lên. Chúng thần sẵn

sàng xả thân thành từng mảnh vì Hoàng Thượng.

— Tốt, tốt lắm, nhưng hãy giữ được vẹn toàn. Như thế tốt hơn, và sẽ hữu

ích hơn. Ông Treville này, - trong khi những người kia rút lui Nhà Vua nói
khẽ thêm - vì ngự lâm quân không còn chỗ, hơn nữa để xung vào binh đội
ấy, chúng ta đã quyết định phải qua một thời kỳ tập sự, vậy ông hãy cho
cậu ta vào đại đội cận vệ của ông des Essarts, em rể ông. Chà, trời ơi!
Treville ạ, ta khoái vì sự nhăn nhó sắp tới đây của ông Giáo Chủ. Ông ấy sẽ
nổi cơn thịnh nộ, nhưng ta cóc cần, ta có quyền của ta.

Rồi Nhà Vua vẫy tay chào Treville đang đi ra để đuổi kịp mấy lính ngự

lâm của mình, và ông thấy họ đang chia nhau với D’Artagnan món bốn
mươi đồng tiền vàng.

Còn Giáo Chủ, đúng như Nhà Vua đã nói, quả nhiên vô cùng tức giận,

đến mức suốt tám ngày bỏ cả chơi bài với Nhà Vua, điều đó không hề ngăn
Nhà Vua thể hiện thái độ vồn vã nhất trên đời với Giáo Chủ và mỗi khi gặp
ông ta, Nhà Vua lại hỏi han ông bằng một giọng ân cần nhất: “Thế nào,
ngài Giáo Chủ, mấy cái tay Bernajoux và Jussac tội nghiệp ấy của khanh ra
sao rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.