nay như ông đã nói, ông không còn là bệnh nhân của Hoàng Hậu nữa rồi.
Còn về Raoul, quả nhiên anh đã đưa bà Công Tước ra tận xe của bà, bà
ngồi và đưa bàn tay cho anh hôn; rồi do một trong những cơn ngẫu hứng
cuồng điên đã khiến bà thật đáng yêu quý và nhất là thật nguy hiểm, bà đột
nhiên ôm lấy đầu anh và hôn lên trán mà nói:
— Tử Tước ơi mong rằng những điều chúc mừng của tôi và cái hôn này
sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
Rồi bà đẩy anh ra xa và bảo người xà ích đánh xe đến dinh Luynes. Cỗ
xe đã lăn bánh, bà De Chevreuse còn giơ tay ra hiệu với anh một lần cuối
qua cửa xe, Raoul quay trở vào cứ ngẩn người ra.
Athos hiểu rõ những gì đã diễn ra và mỉm cười.
— Tử Tước, lại đây, - anh nói, - đã đến lúc anh rút lui rồi đấy; ngày mai
anh đi đến quân đội của Ngài Hoàng Thân, chúc anh ngủ ngon đêm cuối
cùng của người thành thị.
— Tôi sẽ là người lính ư? - Chàng thanh niên hỏi. - Ôi! Thưa ông xin hết
lòng cảm ơn ông!
— Xin từ biệt Bá Tước, tôi trở về tu viện của tôi, - Tu Viện Trưởng De
Herblay nói.
— Xin từ biệt Tu Viện Trưởng, - Ông Chủ Giáo nói - ngày mai tôi giảng
kinh và tối nay có đến vài chục bài phải tham khảo.
— Xin từ biệt quý vị, - Bá Tước nói, - còn tôi, tôi sẽ ngủ hai mươi bốn
giờ liền, vì mệt mỏi lắm.
Ba người chào nhau sau khi trao đổi với nhau một cái nhìn cuối cùng.
Scarron liếc mắt theo dõi họ qua các ô cửa phòng khách.
“Chẳng có ai trong bọn họ sẽ làm như họ nói đâu”, Scarron lẩm bẩm với
nụ cười ranh ma của mình. “Nhưng họ cứ việc làm, những con người quý
tộc trung hậu! Biết đâu họ chẳng làm thế nào để trả lại trợ cấp cho ta?… Họ
thì họ có thể vung cánh tay lên, thế là quá nhiều; còn ta, than ôi! Ta chỉ có
cái lưỡi, nhưng ta sẽ cố gắng chứng minh rằng đó là một cái gì đáng kể”.
— Ơ này? Champenois, mười một giờ điểm rồi đấy. Đến đẩy ta về
giường nào. Quả tình cái cô tiểu thư D'Aubigné ấy thật là kiều diễm