NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 157

Lâm Tần Kiệt trăm ngàn lần không ngờ rằng nàng ở giữa không trung

vẫn có thể dùng pháp thuật thay đổi hướng tấn công, liền bị bất ngờ không
kịp phòng bị, bị nàng đạp một cước ngã xuống đài. May mắn là Phượng Vũ
không dùng nhiều lực, hắn cũng không bị thương, ở tại chỗ lăn một vòng,
lợi dụng đứng lên lần nữa.

Chỉ là, cuối cùng hắn bị đá xuống lôi đài, cuộc tranh tài này, hắn thua.

Mắt thấy Phượng Vũ lại dễ dàng giành thắng lợi, lần này không đợi Tề

Uy tuyên bố, mọi người dưới lôi đài liền bùng nổ tiếng reo hò như núi hô
biển gầm, kéo dài chừng một khắc đồng hồ.

Có người hưng phấn, có người ghen tỵ, có người vui mừng, cũng có

người buồn bực.

"Nhi tử." Dùng tay vỗ vỗ Lâm Tần Kiệt đang cúi đầu không nói, Lâm

Trường Minh cười có chút bất đắc dĩ: "Làm nhân tài gặp gỡ thiên tài, ngươi
phải học việc thích ứng."

Nhi tử bảo bối này của hắn năm tuổi tập võ, sáu tuổi bắt đầu tu luyện, từ

sau mười ba tuổi, với đám bạn bằng tuổi đã không có địch thủ. Lúc này đột
nhiên bị tiểu cô nương mười tuổi đánh bại, trong lòng không tránh khỏi khó
chịu. Nhưng, việc tu luyện không chỉ dựa vào chăm chỉ là được, còn cần có
thiên phú. Gặp gỡ yêu nghiệt mười tuổi có thể dễ dàng thắng được Linh Sĩ
cấp năm, con không chấp nhận thì có thể làm gì chứ?

". . . . . . Đây là thất bại đầu tiên của ta trong ba năm qua." Trầm mặc hồi

lâu, Lâm Tần Kiệt đột nhiên nói. Trong mắt hắn lộ ra mất mác và không
cam lòng, càng nhiều hơn, là ý chí chiến đấu hừng hực!

"Ta nhất định phải thắng nàng! Giành lại phần thắng!" Lâm Tần Kiệt

nắm chặt nắm đấm, chăm chú nhìn bóng dáng mảnh mai của Phượng Vũ,
nói ra lời thề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.