NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 158

Thấy nhi tử ủ rũ đã nhanh chóng phấn chấn trở lại, Lâm Trường Minh rất

vui mừng, nghĩ lại, lại có chút xúc đôgj: "Qua nhiều năm như vậy, dường
như đây là lần đầu tiên nhi tử cố chấp một chuyện ngoài võ kỹ. Mặc dù,
nguyên nhân hắn nhớ tới tiểu cô nương kia, cũng chỉ vì tỷ võ mà thôi. . . . .
."

Ba cuộc tranh tài trôi qua, bất tri bất giác, đã đến buổi chiều.

Sau hai giờ liên tiếp không có người khiêu chiến, người chủ trì theo quy

định tuyên bố: "Lần này học viện tuyển sinh thêm hai đệ tử, sau khi thảo
luận quyết định, nếu quá thời gian quy định không có người nào khiêu
chiến, vậy người đạt được tư cách nhập học sẽ là Phượng Vũ và Lâm Tần
Kiệt. Mọi người có ai phản đối không?"

Dĩ nhiên không có ai phản đối. Sau khi chwsg kiến ba cuộc trah tài buổi

sáng, không ai có tự tin ngăn cản công kích nhanh nhẹn linh hoạt của Lâm
Tần Kiệt. Về phần Phượng Vũ, chứng kiến tình trạng bi thảm của Phượng
Lôi, mọi người đã hoàn toàn dập tắt ý nghĩ khiêu chiến với nàng. Ngoại trừ
tiểu tử Lâm Tần Kiệt cả gan làm loạn này.

Thực tế thì, từ đầu quyết định này đã nằm trong dự liệu của mọi người.

Khi người chủ trì mời Phượng Vũ và Lâm Tần Kiệt lên đài, sau khi chính
thức tuyên bố kết quả, tiếng vỗ tay của mọi người không ngừng vang lên.

Tiếng vỗ tay như nước thủy triều, chỗ gồi chủ vị ở lôi đài trên không,

màn che vốn không có động tĩnh gì, đột nhiên bị người một vén lên, ngay
sau đó, một bóng người lướt qua hàng rào được chạm khắc tinh tế, thẳng
tắp rớt xuống!

Thấy thế, tất cả mọi người không khỏi biến sắc: "Cẩn thận!"

Người nọ rơi xuống rất nhanh, Phượng Vũ không kịp nghĩ nhiều, xuất ra

Tung Phong Thuật, vốn định giữ cho người nọ ngừng rơi xuống, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.