giác máu đang sôi trào trong cơ thể từ từ bình ổn, nhịp tim rối loạn cũng
khôi phục bình thường, mới vô lực ngã lên giường.
Mặc dù Luci hơi đau lòng cho đồ đệ, nhưng không có cách nào lên tiếng
ngăn cản. Hiện tại chính là thời kỳ đầu tu luyện quan trọng nhất với
Phượng Vũ, nếu như nền móng không vững chắc, ngày sau sẽ gặp tai họa
ngầm.
Vì tương lai trở nên cường đại, hiện tại nàng cần chịu đựng khổ luyện!
Phượng Vũ hiểu được đạo lý này, nên cũng không oán trách. Sau khi sức
lực khôi phục được một chút, nàng liền đi tắm rửa sạch sẽ, ăn qua loa một ít
cơm tối liền lấy ngọc châu ra đeo, nằm trên giường gỗ đơn sơ của quán trọ
chuẩn bị nghỉ ngơi.
Khi ở ngoài, để tránh phải nguy hiểm, nàng cẩn thận không sử dụng
giường ngọc Thanh Lam Hồi Xuân giúp nhanh chóng khôi phục thể lực.
May là mấy ngày trước được giường ngọc bồi dưỡng, ngọc bội đã khôi
phục hơn phân nửa hiệu lực. Đeo trên cổ, cũng có từng tia linh lực ấm ấp
truyền đến toàn thân rất rõ ràng, mặc dù hiệu quả không so được với
giường ngọc, nhưng có còn hơn không.
Ngủ đến nửa đêm, dưới lầu chợt truyền tới tiếng đập cửa mãnh liệt: "Lão
bản! Mau mở cửa!"
Chỉ chốc lát sau, cửa lớn mở ra, mười mấy người xông vào, phát ra tiếng
động ngày càng lớn. Phượng Vũ bị giật mình tỉnh giấc, chú ý lắng nghe, chỉ
nghe tiếng lão bản cười lấy lòng, xen lẫn trong giọng nói thô to của một
đám người lỗ mãng, vô cùng yếu ớt.
"Lão bản, nhanh mang món ăn lên! Chỉ cần là thịt, càng nhiều càng tốt!
Đừng hòng làm gì lừa gạt bọn ta!"
"Dạ dạ dạ, lập tức ——"