NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 212

Sống lưng người nọ vừa tiếp xúc với viên đá đỏ, lại nhanh chóng bị hút

khô sinh mệnh, sau đó bị quẳng vào vực sâu.

Thấy thế, những người không bị khống chế phát ra tiếng hô to sợ hãi, hai

chân như gió, chạy trốn nhanh hơn, cố gắng chạy khỏi dây leo chết chóc
này.

Nhưng bọn hắn có nhanh hơn nữa, sao có thể nhanh hơn dây leo tốc độ

như sét đánh một quấn một ném này! Càng nhiều dây leo gào thét vung lên
roi lấy mạng, quấn lấy từng người, làm đồ ăn cho viên đá đỏ âm u quỷ dị.

Rất nhanh, trên đất đã không còn người sống. Mấy cái dây leo thất bại

vẫn chưa thỏa mãn, ở trên mặt đất tìm kiếm một lần rồi lại một lần, cố gắng
tìm ra một con cá lọt lưới.

Có vài lần, đỉnh nhánh dây leo suýt quét qua Phượng Vũ ẩn thân trên

cây, nàng nhẫn nại không có lùi bước. Bởi vì nàng biết, một khi có hành
động, nhất định sẽ bị những thứ sinh vật không có thị giác này phát hiện.

Đối với những người đã bị hút chết, ngoại trừ một chút thương hại,

Phượng Vũ còn có mấy phần xem thường: vì vọng tưởng bảo tàng, không
phân rõ tình hình đã tùy tiện hành động, không khác nào tự tìm đường chết.
Nghiêm túc mà nói, những người này là chết bởi lòng tham của chính họ.

Lúc này, viên đá đỏ âm u cũng đã ép khô sinh mệnh người cuối cùng.

Người nọ chính là tên lão đại, trong nháy mắt hắn bị ném xuống, Phượng
Vũ thấy rõ, trong ngực hắn rơi ra một khối giống như hình dáng tinh thạch,
phát ra hai ánh sáng xanh hồng xen lẫn vào nhau.

Mà ký hiệu ở trên vách đá, lại phát ra ánh sáng đỏ yêu dị lần nữa. Ánh

sáng rực rỡ hơn vừa rồi rất nhiều. Có lẽ, là do mới vừa hấp thụ không ít
sinh mệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.