NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 216

—— đều sống trong tăm tối, chịu đựng vô số hành hạ và đau khổ.

Nhưng, từ đầu đến cuối vẫn không bị thu phục! Không mất đi lòng kiêu
ngạo!

Chỉ dựa vào một điểm này, Phượng Vũ đã không thể nào thờ ơ ngồi

nhìn.

Tâm tình của nàng, Luci không phải không hiểu. Nhưng là: "Rời đi học

viện ba ngày? Ngươi chỉ biết một ít phong ma pháp đơn giản. À, lần trước
khi chế thuốc cũng học sơ sơ về cảm nhận hỏa nguyên tố. Cấm chế vây
khốn nó ít nhất là ma pháp trung cấp, hơn nữa còn gồm đủ Ngũ Hành. Với
thực lực hiện tại của ngươi, không có cách nào xóa bỏ."

Phượng Vũ trầm tư một lát, chậm rãi nói: "Nếu thêm cả vật này nữa?"

Nàng vươn tay, trong lòng bàn tay chính là Ngưng Huyết Hoàn tam

phẩm lần trước luyện thành.

"Với thể chất bây giờ của ngươi, muốn ăn đan dược này để tăng thể năng

không phải là không được. Nhưng là, ta càng hy vọng sau khi ngươi chuẩn
bị xong hết thảy, mới lại ăn nó. Hơn nữa, thi triển ma pháp tất nhiên cần
cường đại, nhưng cường đại cũng không có nghĩa là ngay lập tức có thể học
được ma pháp." Luci nhắc nhở.

Nhưng Phượng Vũ không chút dao động: "Sư phụ, bản thân chúng ta

sống ở trên đời này đã là mạo hiểm, không phải mọi chuyện đều có thể
chuẩn bị chu toàn mới hành động."

Lời nói tùy hứng của nàng không khỏi khiến Luci bật cười: chính mình

năm đó, không phải cũng có cách nghĩ như vậy sao. Nhưng đối với đồ đệ,
vẫn không nỡ để nàng mạo hiểm. Có lẽ. . . . . . Bảo hộ quá mức, trái lại là
chuyện xấu? Phải biết, một thanh kiếm tuyệt thế nếu như vẫn luôn bị giấu ở
trong vỏ, dù có thường xuyên lau chùi, cũng sẽ mất đi khí thế khi đối đầu
với kẻ địch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.