NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 231

Thật không ngờ, nàng không chút nào để ý đến lời nói của mình thế

nhưng lại khiến cho trong lòng nó chấn động mãnh liệt.

trăm ngàn năm qua, loài người hy vọng có được bộ tộc của bọn hắn,

không biết có bao nhiêu người nghĩ cách khiến bọn hắn thần phục, hoặc
dùng vũ lực uy hiếp, hoặc lấy ích lợi dụ dỗ, hoặc dùng ân huệ để. . . . . . Có
thể nói là Bách Bảo xuất tẫn (lấy ra rất nhiều báu vật để...). Đủ loại thủ
đoạn, chẳng qua cũng chỉ vì nghĩ cách khiến Độc Giác Thú có huyết mạch
Thượng Cổ, cao quý mà ngạo khí thần phục nhận chủ mà thôi.

Hơn 20 năm trước, bộ tộc Độc Giác Thú gần như bị diệt tộc, chỉ còn dư

lại một mình hắn bị nhốt ở đây, chính là vì bộ tộc bọn hắn cự tuyệt quy
phục kẻ địch, cự tuyệt yêu cầu vô sỉ là trở thành tọa kỵ, kết quả là bị đối
phương giết sạch. Sở dĩ để hắn sống sót, chẳng qua là vì giữ hắn sống để
cảm nhận được sự áp bức và lăng nhục nhiều hơn.

Mặc dù được thiếu nữ này ra tay cứu giúp, trong lòng hắn tất nhiên là

cảm kích (biết ơn), nhưng cũng ngầm có một chút coi thường: chẳng qua
ngươi muốn thu phục ta thôi.

Với bản tính cao ngạo của Độc Giác Thú mà nói, nếu không phải cam

tâm tình nguyện hầu hạ, nhận định chủ nhân thì đó chính là sỉ nhục!

Nhưng nữ hài này lại nói không cần báo đáp gì. . . . . .

Trong hai tròng mắt màu vàng hiện lên đủ loại ánh sáng phức tạp, xác

định nữ hài này không phải lấy lùi làm tiến, sau khi giả vờ nói dối vậy
xong, giọng nói của hắn bỗng nhiên càng trở nên dịu dàng hơn: "Vẫn chưa
xin danh tính của tiểu thư."

"Ta là Phượng Vũ."

"Phượng Vũ. . . . . . Tên của ta là Vân Sâm Lam."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.