NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 247

về phía tọa kỵ của người kia, trái lại lần này lại nhìn thấy rõ khiến thiếu
niên càng ngày càng sợ hết hồn.

"Độc Giác Thú? !" Thiếu niên từ nhỏ lớn lên ở Hoàng Đô nên đương

nhiên là biết chuyện Độc Giác Thú bị Đại tế tư giết tộc và phong ấn một
con Độc Giác Thú hơn hai mươi năm về trước. Hắn cũng rất hiểu phong ấn
của Cam Ma La không phải dễ dàng phá bỏ như vậy!

—— xem ra, thực lực của người này không kém! Chả trách có thể làm

mình ăn thiệt thòi lớn như vậy. Nhưng vì sao đối phương lại tự dưng muốn
kiếm chuyện với mình? Chẳng lẽ Hoàng Đô bên kia chung quy vẫn không
yên tâm về mình sao?

Thiếu niên càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng đó, trong lồng ngực bất

giác nhiệt huyết dâng trào, sắc mặt lại càng âm lãnh: "Ta tưởng là ai, hóa ra
là tay sai của tiện nhân kia! Ngươi muốn lấy tính mạng của ta, lại không dễ
dàng như vậy!"

Khi nói chuyện, tâm niệm của hắn xoay chuyển, lấy một cây trường

thương trong nhẫn không gian ra. Thiếu niên trở tay cầm, mũi thương rét
lạnh sắc bén, lập tức nhắm ngay vào người sau vách tường.

Những hành động luân phiên của hắn khiến Phượng Vũ không hiểu:

người này nói hưu nói vượn (nói xằng nói bậy) cái gì vậy?

Nàng suy nghĩ một chút liền bừng tỉnh hiểu ra: xem ra là hắn nhận nhầm

người.

Nàng đang định giải thích nhưng thiếu niên kia đã thúc giục con đại điêu

bay thẳng lên. Phượng Vũ ngửa đầu nhìn, tâm niệm xoay chuyển, trong
nháy mắt đoán được ý định của hắn: hắn thấy thổ bích tấn công không phá
được nên muốn bay lên cao vòng qua bức tường rồi lại tấn công lần nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.