NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 338

Nhưng Lăng Tử Minh lại làm như không nghe thấy lời nàng nói, ngơ

ngác mất hồn. Ánh mắt hắn rất kỳ lạ, có quyến luyến, vừa căm hận vừa
không cam lòng. Cuối cùng, hắn mím chặt môi, chậm rãi nói: "Buông ta
ra."

Tay khẽ vạch, hỏa diễm phân giải thành nguyên tố, dung nhập vào tự

nhiên lần nữa, những ràng buộc vây khốn Lăng Tử Minh cũng cởi ra theo.
Hắn thu hồi trường thương vào không gian, huýt sáo một tiếng gọi Tuyết
Điêu, nhảy lên thân điêu, bay về phương hướng xa hơn.

Phượng Vũ khó hiểu nói: "Phía dưới có người tìm ngươi, ngươi cứ đi

vậy sao?"

". . . . . . Mười sáu năm trước, là bà ấy không cần ta trước."

Không đầu không đuôi nói ra những lời này, Tuyết Điêu giương cánh

bay đi, mang theo Lăng Tử Minh bay lên trời cao: "Trước khi ta đánh bại
ngươi, ngươi phải còn sống!"

Sững sờ một chút, Phượng Vũ sờ sờ tóc, thì thào lẩm bẩm: "Đây coi như

là quan tâm sao? Thật sự là một người kỳ cục."

Hình như nàng hiểu một chút về tính tình của Lăng Tử Minh rồi.

"Đúng rồi, Tư Đường vẫn còn ở phía dưới, giao hoa cho hắn trước, ta lại

đi điều tra bột khoáng thạch trên người Thanh Giáp Xà là chuyện gì xảy
ra."

Quyết định xong, Phượng Vũ cố nén không ngửi mùi hôi thối, dùng lá

cây quẹt bột khoáng thạch trên người Thanh Giáp Xà đang ngủ mê man
làm mẫu, sau đó nhảy lên lưng Vân Sâm Lam, trở lại chân núi lần nữa.

Trong cốc, ở chỗ sâu trong rừng rậm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.