NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 643

Trừ Luci ra, còn chưa có người lĩnh giáo qua bản lĩnh độc miệng của

Phượng Vũ, đám người Chu Tước không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Mà
những người khác còn lại là chưa bao giờ gặp qua người dám châm chọc
Tật Phong Lang ra mặt, hầu như cho rằng lỗ tai của mình xảy ra vấn đề gì.
Trong chốc lát, tình cảnh rơi vào trong trạng thái kinh ngạc và yên tĩnh.

Cái đầu tiên phá một mảnh yên tĩnh này là tiếng kêu gào muốn lập tức

rời khỏi của Sư Thứu to lớn, Cự Hán nổi giận gầm lên một tiếng, nắm chặt
tay làm tiếng khớp xương đồm độp vang lên: "Con nhóc, ngươi thật to gan!
Thế nhưng lại dám mắng chúng ta!"

Phượng Vũ hỏi ngược lại: "Ta mắng các ngươi cái gì hả?"

"Ha ha, sợ sao? Lúc này ngươi không thừa nhận cũng vô dụng, vừa rồi

ngươi mắng chúng ta không phải cái này cái kia, ta nhất định phải giáo
huấn ngươi thật tốt!"

"Vậy cũng coi như mắng?" Mặt Phượng Vũ tỏ vẻ kinh ngạc, "Các ngươi

là người, đương nhiên không phải cái này cái kia. Thật là, từng thấy qua cái
này cái kia, lại vẫn chưa từng thấy qua đó là mắng. Người của Tật Phong
Lang quả nhiên không giống người thường, khó trách danh dương Bắc
Minh."

Lời vừa nói ra, trong đám người lập tức có người nhịn không được cười

ra tiếng. Nhưng ngại thế lực của Tật Phong Lang, hắn chỉ cười một tiếng,
liền khẩn trương che miệng lại. Dù vậy, ở trong một tình cảnh yên tĩnh như
thế này, tiếng cười cũng là hết sức rõ ràng, giống như đã lâu chưa đc tát
một cái, hung hăng quất vào trên mặt Cự Hán và đồng bọn hắn, làm cho
trong lòng bọn hắn bốc lên lửa giận.

"Hừ, tiểu nha đầu lừa đảo thích chơi trò mồm mép! Xem lão tử không

đánh ngươi tới mức phải kêu cha gọi mẹ, lão tử liền theo họ ngươi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.