NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 82

"Khụ khụ." Phượng Vũ che lỗ mũi, ngừng thở, đợi bụi bặm ngừng lại sau

đó mới đi vào nhà trong.

Trong phòng nhỏ ngoài giường đá, cũng không còn gì khác, đơn giản sơ

sài.

Ánh mắt Phượng Vũ dừng một chút trên giường đá, lại nhìn vào khoảng

đất trống trước nhà.

Nơi đó. . . . . . Chính là Phượng gia gia chủ đời trước, phụ mẫu của

Phượng Vũ bị sát hại. Năm đó khi có người phát hiện ra bọn họ ngã ở ngoài
cửa thì họ đã tắt thở từ lâu. Sau dó Phượng Thế mượn cơ hội cướp lấy
quyền lực Phượng gia, bởi vì ghét bỏ nơi này điềm xấu, liền hạ lệnh bất
luận kẻ nào của Phượng gia cũng không được phép đến gần.

Trong nháy mắt, nơi này đã bị bỏ hoang sáu năm.

Nếu muốn ở Phượng gia tìm một nơi không bị bất luận kẻ nào quấy, nơi

này là tốt nhất.

"Trước khi rời đi, ở lại đây là được rồi. Ngươi cảm thấy thế nào?"

Phượng Vũ thuận miệng hỏi viên thịt nhỏ. Nàng cũng không mong chờ
viên thịt nhỏ sẽ hài lòng đối với nơi này, cho nên chỉ tùy tiện hỏi một chút.
Không nghĩ tới, viên thịt nhỏ lại cực kỳ cao hứng, vừa gật đầu, vừa hưng
phấn kêu to.

Thấy thế, Phượng Vũ mặc dù có chút bất ngò, nhưng cũng không nghĩ

nhiều. Nàng tùy tiện xé chút cỏ tranh tới, phất nhẹ lớp bui dày khoảng một
xen-ti-mét trên giường. Theo bụi bặm rơi xuống đất, dần dần hiện ra
giường đá vốn nhẵn mịn sáng bóng. Phượng Vũ kinh ngạc phát hiện, thì ra
đó cũng không phải là giường đá như nàng nghĩ, mà là giường ngọc.

Màu ngọc xanh nhạt, chất ngọc mềm mại tinh tế. Chạm vào cảm thấy

lạnh lạnh, gõ xuống phát ra tiếng kêu như chim hót. Đúng là giường ngọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.